Tại biệt thự nhà họ Tiền.
Tiền Tử Mạn đang gào vào điện thoại với vẻ vô cùng tức giận: “Lý Bồi Hùng, có phải ông điên rồi không, không hiểu ý của tôi sao.
Tôi nói ông đi phong sát công ty kiến trúc Huyền Trúc cơ mà, có phải ông chán sống rồi không!”
Đầu dây bên kia cũng vọng lại tiếng răn đe của Lý Bồi Hùng: “Cô Tiền, đề nghị cô chú ý cách ăn nói, cô Hạ và anh Diệp là bạn của tôi, tôi đối xử với bạn mình thế nào không tới lân cô chỉ dạy”
“Sau này cũng đừng liên lạc với tôi nữa.
Ngoài ra, tôi có một câu nói muốn gửi tới cô Tiền, sau này, tốt nhất đừng động vào cô Hạ và anh Diệp nữa”.
Nói xong, Lý Bối Hùng lập tức tắt máy.
Thế lực nhà họ Tiền rất lớn, ông ta rất vui nếu có thể bám được vào cái cây to như nhà họ Tiền, nhưng giờ ông ta biết rõ, so với Diệp Vĩnh Khang thì nhà họ Tiền chẳng là cái đinh gì!
Vì vậy Lý Bồi Hùng đương nhiên phải đưa ra lựa chọn chính xác.
“Khốn khiếp, tên nào cũng điên hết rồi sao?”
Tiền Tử Mạn tức lắm, cô ta hận Diệp Vĩnh Khang tới mức nghiến răng ken két, thật không ngờ một một kẻ nhà quê thối tha mà lại khiến cô ta bẽ mặt như vậy.
“Thưa cô, xin cô bớt giận, đối với loại sâu bọ đó cùng lắm thì để sống thêm vài ngày nữa.
Đợi đại lễ sắc phong kết thúc, chúng ta muốn giẫm thế nào thì giẫm”.
Một người tùy tùng bên cạnh cúi người nói với giọng an ủi.
“Nhưng cục tức này tôi không thể đợi thêm một giây phút nào nữa!”
Đôi mắt Tiền Tử Mạn ánh lên hàn khí, cô ta bỗng nảy ra một ý, bèn vội vàng lấy điện thoại ra bấm số.
Trong một quán bar trang trí vô cùng đặc biệt ở thành phố.
Tiền Tử Mạn mặc trang phục học sinh, đi đôi tất mỏng màu trắng, ngồi một mình ở quầy bar và lắc nhẹ một ly rượu vang.
Trong môi trường thế này mà lại xuất hiện một cô nữ sinh ngây thơ, tinh khiết như thế thì đương nhiên là thu hút không ít ánh nhìn của những kẻ khác giới.
Nhưng không có ai tới bắt chuyện.
Bởi vì trước mặt cô nữ sinh này có đặt một ly rượu được gọi là vua của các loại rượu Romanee – conti, một chai rẻ nhất cũng phải một triệu tệ.
“Tử Mạn!”
Một thanh niên nhuộm tóc vàng hoe, ăn mặc chỉn chu từ ngoài chạy vào: “Em về khi nào thế, gặp lại em thật vui”.
Vừa nói, người này vừa gọi một ly nước chanh rẻ tiền từ phục vụ.
Đám mày râu xung quanh thấy vậy thì cảm thấy không vui.
Chỉ một ly nước chanh mười mấy tệ mà dám bắt chuyện với nữ thần uống Romanee – conti sao?
Điều càng tức hơn là nữ thần này còn cười với người kia.
“Này, nhóc, cậu gọi một ly nước chanh mà cũng dám chạy ra bắt chuyện, không sợ hạ thấp đẳng cấp của cô gái này sao?”
Một người đàn ông mặc vest lập tức cầm một ly sâm banh bước tới.