Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 207: 207: Được Cô Đến Lúc Nào Cũng Được!






"Không sao đâu, tôi đã ở nước ngoài một thời gian, vì vậy tôi có chút thiên phú về ngôn ngữ".

Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra nghi ngờ trong lòng Diêu San, nhưng anh không thể nói ra sự thật, đành phải tìm đại một lý do.

"Thế thì hay quá!"
Diêu San sau khi sửng sốt thì rất mừng rỡ: "Tôi gần đây học tiếng Đức, nhưng không hiểu nhiều chỗ, lại không tìm được người để hỏi".

"Nếu tiện, anh Diệp, anh có thể dành chút thời gian không, tôi muốn hỏi anh chút tiếng Đức".

"Không vấn đề, lúc nào cũng được!"
"Thật tốt quá, vậy cuối tuần này tôi tới nhà được chứ, cũng tiện thăm gia đình Tiểu Trân".

"Được, cô đến lúc nào cũng được!"
Diệp Vĩnh Khang luôn có ấn tượng tốt về Diêu San, không chỉ có vẻ ngoài xinh xắn mà cô ấy còn đối xử rất tốt với trẻ con, không thiên vị những nhà có điều kiện.

Nghe Hạ Huyền Trúc nói rằng trước đây Diêu San đã chăm sóc Diệp Tiểu Trân rất nhiều, không chỉ mua rất nhiều văn phòng phẩm cho Tiểu Trân, mà Diêu San thậm chí còn giúp tạm ứng học phí cho một học kỳ.

Chín giờ rưỡi tối, sau khi Diệp Vĩnh Khang đưa Diệp Tiểu Trân đi ngủ, một mình anh đứng trên ban công châm thuốc, hơi nhíu mày, có chút phiền muộn.


Nghĩ đi nghĩ lại tốt xấu gì bản thân cũng là Điện Chủ của Điện Long Thần, ở ngoại vực dù có là đại thần cũng sẽ run rẩy khi nghe đến tên của anh.

Nhưng sau khi trở về nước, ngay cả một đám côn đồ nhỏ cũng không thể xử lý được.

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không biết nhiều về các vùng xám ở Hoa Hạ, nhưng anh vẫn đồng ý với những gì Trần Tiểu Túy nói.

Bọn này giống như ruồi nhặng, diệt hết đám này sẽ có đám khác mò tới, muốn xử lý chúng thì cần phải bắt đúng bệnh mà bốc thuốc.

Bản thân không muốn giết người vì điều nhỏ nhặt này, đây là trong nước, hơn nữa còn phải nghĩ cho Hạ Huyền Trúc.

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại.

"Điện Chủ, ngài cần gì sao?"
Giọng nói của Thiên Ảnh phát ra từ đầu dây bên kia.

Thiên Ảnh là một trong ngũ đại thiên vương của Điện Long Thần, sau khi Diệp Vĩnh Khang về nước, cô ấy tạm thời là người phụ trách quản lý mọi việc của Điện Long Thần.

"Giúp tôi xem xem có người anh em nào của Điện Long Thần ở gần tôi nhất".


Diệp Vĩnh Khang hỏi.

"Xin Điện Chủ chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra ngay".

Từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh gõ bàn phím ‘lách cách’: "Điện Chủ, người gần ngài nhất là hai anh em nhà Phá Quân và Phá Thiên".

"Họ vừa kết thúc nhiệm vụ ở Đông Nam Á và chuẩn bị trở về đại bản doanh.

Ngài có chỉ thị gì không?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Cô yêu cầu bọn họ đến Giang Bắc trước bình minh ngày mai".

"Rõ, Điện Chủ”.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang lắc đầu tự giễu, nếu để Thiên Ảnh biết mình chỉ đang muốn đối phó với một đám côn đồ nhãi nhép, cô ấy sẽ kinh ngạc há hốc mồm mất.

Nghĩ đến hai anh em song sinh Phá Quân và Phá Thiên, khóe miệng Diệp Vĩnh Khang hơi nhếch lên.

Hai anh em nhà này là đối tượng huấn luyện trọng điểm của Diệp Vĩnh Khang, tuy rằng thực lực còn kém xa ngũ đại thiên vương, nhưng đã gần bằng chín Đại Địa Thần rồi.

Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại rất coi trọng họ, hai anh em đều là người ít nói, đáng tin cậy, rất giỏi thuật ẩn thân, luôn có thể phát huy vai trò bất ngờ vào những thời điểm quan trọng.

Hơn nữa, hai anh em nhà này đều vô cùng tài năng về võ thuật, chịu thương chịu khó, ngoài việc thực hiện nhiệm vụ thì hầu như toàn bộ thời gian của họ đều dành cho việc luyện tập.