Trần Tiểu Túy kinh ngạc nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vô cảm nhìn Tần Long Tượng, trịnh trọng nói: "Có chuyện gì?"
Tần Long Tượng cười nói: "Tôi có một địch thủ, ỷ lại trong tay có cao thủ hàng đầu.
Hai năm qua quay tôi như chong chóng vậy".
"Tôi đã tìm kiếm khắp các hang cùng ngõ hẻm, nhưng không tìm thấy cao thủ nào có thể đấu lại được người đó".
"Bây giờ thấy kỹ năng của anh Diệp, vấn đề này đã có thể giải quyết được rồi, hahaha!"
"Thật là vinh dự cho Tần Long Tượng hôm nay được gặp một cao thủ như anh Diệp đây!"
"Anh Diệp đừng lo, chỉ cần anh giúp tôi đánh bại kẻ đó, tôi sẽ không để anh Diệp chịu thiệt đâu.
Đi thôi, chúng ta trở về rồi nói.
Hôm nay nhất định phải uống vài ly!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó cười lạnh: "Tôi có nói sẽ giúp ông sao?"
Tần Long Tượng tự tin nói: "Anh Diệp, anh yên tâm, Tần Long Tượng tôi từ trước đến nay luôn là người hào sảng.
Chuyện này nhất định sẽ không để anh thiệt đâu".
"Anh Diệp còn trẻ đã có thân thủ như vậy, tiền đồ sau này sẽ là vô hạn".
"Nếu không chê, về sau đi theo tôi, bảo đảm vinh hoa phú quý…"
"Chờ đã!"
Khi Tần Long Tượng đang thao thao bất tuyệt, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cắt ngang: "Câu cuối cùng ông vừa nói là gì?"
Tần Long Tượng sửng sốt, vội vàng nói: "Về sau nếu đi theo tôi, vinh hoa phú quý…"
"Câu trước cơ".
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
"Câu trước?"
Tần Long Tượng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu anh không chê thì …"
"Đúng vậy, chính là nó".
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào Tần Long Tượng, chậm rãi thốt ra một chữ: "Chê!"
Nói xong, anh cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, thậm chí còn giống như nhìn loại tôm tép vậy.
Trên thực tế, Diệp Vĩnh Khang không cố ý chọc tức Tần Long Tượng, nhưng anh thực sự thấy chuyện này quả là nực cười.
Đường đường là chủ nhân của Điện Long Thần, nắm giữ một trăm nghìn quân Long Thần bất khả chiến bại, đi tới đâu máu chảy thành sông đến đó, anh hùng thiên hạ đều sợ hãi khi nghe đến tên của anh!
Bây giờ lại có một tên thủ lĩnh giang hồ nói muốn anh làm đàn em cho ông ta, quả thực vô cùng nực cười.
"Làm càn!"
Sắc mặt Tần Long Tượng sa sầm xuống, nói đi nói lại, ông ta cũng là bá chủ của Biên Nam.
Từ sau khi nhà họ Chu, đại gia tộc hàng đầu ở Giang Bắc sụp đổ, ông ta chưa từng sợ hãi bất kỳ ai trong cái Giang Bắc này.
Ngay cả tam đại gia tộc ở Giang Bắc giờ đây cũng phải nể mặt ông ta đôi phần, thế mà lúc này lại có người dám nói những lời như vậy với ông ta?
"Anh đúng là có tài đấy, nhưng anh nghĩ có thể tùy tiện nói thế với tôi à!"
Tần Long Tượng tức giận hét lên.
Cùng lúc đó, một nhóm người hung thần ác sát đột nhiên chạy ra từ mọi hướng, ít nhất phải đến hàng trăm người.
Tất cả bọn họ đều cầm hung khí với ánh mắt hung tợn, chờ lệnh của Tần Long Tượng.
"Sếp Tần, ông làm gì vậy!"
Trần Tiểu Túy hoảng sợ, theo bản năng tiến lên một bước, dang tay bảo vệ Diệp Vĩnh Khang phía sau.
"Cô Trần, chuyện này cô đừng xen vào!"
Tần Long Tượng nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, lạnh giọng nói: "Nhãi ranh, cho mày thể diện mày lại không muốn, tao bảo mày đến làm việc cho tao là do tao coi trọng mày!"
"Nể mày có chút bản lĩnh, tao sẽ cho mày một cơ hội nữa, để mày chỉnh đốn lại câu từ của mày!"
"Oh, thế sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, bắt gặp ánh mắt dữ tợn của đối phương nhưng anh không chút sợ hãi, khóe miệng cong lên, gằn từng chữ nói: "Vậy ông hãy nghe kỹ đây.
Ở trong mắt tôi, ông còn chẳng bằng một con kiến, nói ‘chê’ là đã nể mặt ông lắm rồi đấy, thật ra đến tư cách khiến tôi chê ông, ông còn chả có nữa là!"
"Anh Diệp…"
.