Đó là lý do tại sao Diệp Vĩnh Khang và người đó trông rất thân thiết, vừa rồi khi nghe nói Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị lừa, anh liền đoán chắc là do tên đó làm.
"Được rồi, hai người sau này cẩn thận chút.
Trên đời này không có thứ gì gọi là bữa trưa miễn phí đâu.
Chuyện này mà nói ra ngoài, tôi mất mặt thay hai người đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười nói đùa.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhìn nhau, sau đó họ đột nhiên quỳ trên mặt đất cái ‘huỵch’.
"Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi rất xấu hổ về chuyện đã xảy ra lần trước".
"Từ nay về sau, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cho dù hai người chúng tôi có thịt nát xương tan, chúng tôi cũng nguyện đi theo anh Diệp nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ nghe lệnh anh Diệp!"
Những gì hai người họ nói đều rất chân thành, đều xuất phát từ trái tim, lần này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn khiến họ tâm phục khẩu phục.
"Được rồi, hai người tuổi cao, đừng làm thế, đi làm việc của hai người đi, sau có việc gì tôi sẽ gọi hai người sau".
Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, ngáp một cái, chậm rãi đi về phía cửa.
"Anh Diệp, tôi tiễn anh".
Trần Tiểu Túy vội vàng đi theo xuống lầu, lúc giúp Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, trong lòng lộ ra vẻ do dự.
Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này tôi không trách cô đâu, hơn nữa cũng không coi là ân tình trả lại cô".
"Anh Diệp, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh hết lần này đến lần khác".
Trần Tiểu Túy cảm thấy đặc biệt có lỗi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rằng anh Diệp là người sâu không lường được.
Không phải chỉ vì anh làm được điều mà đến cách sát hình sự quốc tế cũng không thể làm được chỉ với một cuộc điện thoại.
Hơn nữa là bởi vì cách Diệp Vĩnh Khang giải quyết Đường Văn Nguyên cùng Lưu Đại Hải, không cần nghĩ cũng biết hai người này kiếp này đều sẽ dốc lòng vì Diệp Vĩnh Khang.
Mà Diệp Vĩnh Khang nhìn qua như thể mới hai lăm hai sáu tuổi, ở độ tuổi như vậy mà có được phương pháp như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Đối mặt với những người như anh Diệp, Trần Tiểu Túy cảm thấy rất nể phục, nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Ù ù——
Lúc này, điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, là của Hạ Huyền Trúc.
"Alo, em yêu à, anh đang ở với bạn, giờ chuẩn bị về này ...Em nói gì? Đám chết tiệt này, đừng lo, anh sẽ đến ngay!"
Diệp Vĩnh Khang giận tím người, vừa rồi Hạ Huyền Trúc gọi điện thoại nói có người gây rối ở công trường, thẳng tay đập phá phòng dự án làm nhiều người bị thương.
"Anh Diệp".
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang đang chuẩn bị lái xe đến công trường, Trần Tiểu Túy đột nhiên nói: "Tôi đã nghe thấy tất cả những gì chị dâu nói qua điện thoại rồi.
Hay là tôi đi theo xem thử xem sao, tôi khá quen thuộc với bên đó".
"Được, vậy cô mau lên xe đi!"
Diệp Vĩnh Khang lái xe thật nhanh, khi đến công trình đã thấy công trường lộn xộn, trên mặt đất có rất nhiều vết máu chưa khô.
"Em không sao chứ".
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Hạ Huyền Trúc từ đầu đến chân, khi thấy đối phương không sao anh mới thở phào một hơi: "Kẻ gây rối đâu?"
Hạ Huyền Trúc đau khổ nói: "Đi rồi, vừa rồi chúng em đang chuẩn bị thi công.
Không ngờ có một nhóm người đột nhiên đến nói rằng công nhân của chúng ta đã lấy trộm đồ, muốn đến kiểm tra".
"Các nhân viên bảo vệ từ chối, sau đó họ bắt đầu ra tay.
Hàng chục công nhân bị thương và rất nhiều máy móc bị hỏng".