Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 1126




Chương 1126

Có vẻ như Thái Sơn bị giam giữ hơn một năm nay, khí tức của hắn không những không giảm bớt mà còn trở nên gay gắt hơn.

“Nhanh, chuẩn bị xe!”

Sư Tử Hà Đông hoảng sợ nói với mấy người bên ngoài, ông ta sợ khí tức của Thái Sơn nặng như vậy, lát nữa nổi điên lên, không biết hắn sẽ làm những chuyện gì.

Chỉ cần có dấu hiệu sai một chút, ông ta sẽ lái xe chạy trốn liền!

Tuy nhiên, dưới bầu không khí căng thẳng như vậy, một giọng nói vô cùng bất hòa đột nhiên vang lên.

“Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này…”

Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc xắn tay áo tranh nhau dữ dội đến đỏ cả tai.

“Đậu má, tôi thắng rồi, haha, tên này thuộc về tôi!”

Sau nhiều hiệp giao tranh ác liệt, cuối cùng Sử Nam Bắc đã lợi dụng sự không chú ý của Diệp Vĩnh Khang thắng được một ván.

“Đậu, ván này không tính!”

Diệp Vĩnh Khang rất không phục.

Sử Nam Bắc đột nhiên chỉ về một hướng bên cạnh và ngạc nhiên nói: “Đậu mẹ, có đĩa bay!”

“Ở đâu?”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại theo bản năng, vừa nhìn thấy khoảng không trước mặt, lập tức tức giận: “Mẹ kiếp, cậu dám lừa tôi!”

Chỉ là khi Diệp Vĩnh Khang quay lại, Sử Nam Bắc đã chạy cách đó bảy tám mét rồi.

“Huấn luyện viên Sử, cẩn thận!”

“Anh Sử hãy cẩn thận!”

Đám Tần Phong cùng Phương Nhất Minh hô lên.

Tuy rằng vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy thực lực của Sử Nam Bắc, nhưng đối mặt với yêu quái Thái Sơn, tùy tiện xông lên như vậy, trong mắt bọn họ vẫn không khác gì lao đầu vào chỗ chết!

“Anh ấy sẽ ổn chứ?”

Trần Tiểu Túy nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ căng thẳng.

“Haha, chắc chắn là có chuyện rồi. Tên này dám cướp mất cuộc vui của anh. Sau anh phải xử cậu ta”.

Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ bình tĩnh.

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang quả có sốc trước người đàn ông to béo này, nhưng chỉ là vì thân hình của hắn thôi.

Còn với tiếng gầm thét dọa người kia, cùng lắm là chỉ lừa được bọn ếch ngồi đáy giếng kia thôi.

Lúc này, đối thủ của hắn lại là một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần!

Đối với một cao thủ thực sự, những yếu tố khó khăn trong đấu trường như chiều cao và cân nặng hoàn toàn không quan trọng.

Gầm– Thái Sơn lại phát ra một tiếng gầm rú kinh hãi hơn nữa, nặng nề giậm chân một cái trên mặt đất, sau đó toàn thân giống như một cỗ xe tải mở toàn bộ mã lực, điên cuồng lao về phía trước.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không thể tin được tên mập mạp phải nặng ít nhất bảy tám trăm cân lại có thể nhanh như vậy!

Tần Phong và những người khác thầm đổ mồ hôi lạnh vì lo cho Sử Nam Bắc!