Chương 1117
Người đàn ông đeo kính hoảng sợ mặt mày trắng bệch: “Cương Thi không thể bị đánh bại, nhất định là do chúng, chắc chắn chúng đã dùng ám chiêu. Sư Gia, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết, tôi còn quen với rất nhiều cao thủ, lúc về nhất định… Sư Gia đừng!”
Người đàn ông đeo kính chưa nói hết câu đã nhìn thấy lòng bàn tay to như cánh quạt của Sư Tử Hà Đông giơ đến bóp mạnh vào cổ hắn.
Sau đó dùng sức hung hăng vặn một cái… Rắc… Cảnh tượng tàn khốc này khiến những người đã quen với cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao bên cạnh đều nôn ói.
Họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đầu một người có thể bị người ta vặn xuống hệt như hái quả trên cây như vậy.
“Đừng hòng nuốt lời trước mặt tao”.
Sư Tử Hà Đông tiện tay ném đầu người đàn ông đeo kính xuống đất rồi tức giận nói vọng về phía Diệp Vĩnh Khang: “Tao không quan tâm chúng mày dùng thủ đoạn gì, nhưng Diệp Vĩnh Khang, hôm nay mày chắc chắn phải chết”.
“Lên cho tao, ai bắt được Diệp Vĩnh Khang trước sẽ được thưởng lớn, kẻ nào dám cản đường thì sẽ chết”.
Sư Tử Hà Đông khàn giọng ra lệnh tấn công.
Thua liên tiếp hai trận đã ép lòng kiên nhẫn và tự trọng của ông ta đến cực điểm.
Bỗng chốc các môn sinh của Sư Tử Hà Đông ai cũng sợ có người giành trước nên đồng loạt ra lệnh cho chiến tướng mạnh nhất dưới trướng của mình lập tức bước lên.
Có môn sinh là cao thủ đỉnh cấp cũng vội vàng rút vũ khí ra nhào về phía Diệp Vĩnh Khang.
Khoảnh khắc này có đến mấy chục cao thủ hô lên nhào về phía trước như thú dữ, cách mấy chục mét cũng có thể cảm nhận được một luồng sát khí và ép bức cực kỳ mãnh liệt.
“Mẹ kiếp, toàn là cao thủ!”
Tần Phong siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Dù sao cũng chết, tôi lên trước”.
Dứt lời, cậu ta định bước ra giao đấu, nhưng lại bị Sử Nam Bắc giơ tay lên kéo về lại, thích thú cười nói: “Cậu nôn nóng làm gì, cứ ở đây xem màn biểu diễn của anh Diệp đi, người bình thường không có cơ hội này đâu”.
Câu nói này của Sử Nam Bắc không hề ngoa chút nào, đúng là rất ít người có cơ hội tận mắt chứng kiến Diệp Vĩnh Khang ra tay.
Bởi vì trên đời này có quá ít người đáng để Diệp Vĩnh Khang đích thân xử lý.
Nếu là tình huống bình thường thì đều là do Sử Nam Bắc xử lý.
Nhưng lần này thì khác, một câu nói của Sư Tử Hà Đông đã khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khó chịu, cho nên hôm nay anh phải đích thân ra mặt!
Dám bắt cóc vợ và con gái anh, còn dám nhốt họ như gia súc sao?
Dám nói ra những lời này thì bọn chúng nhất định phải chết, hơn nữa còn phải chết trong tay anh!
Bây giờ, anh không ra tay với tư cách là chủ Điện Long Thần.
Anh chỉ là một người chồng, một người bố, lúc này anh chỉ đang làm những gì một người đàn ông nên làm mà thôi.
Lúc này, mấy chục cao thủ đã xông tới phía trước cách đó gần hai mươi mét, uy lực và sát khí của bọn chúng tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ.
Tần Phong, Mê Long và Yên Vĩ Điệp cuộn chặt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù bọn họ đều biết anh Diệp và huấn luyện viên Sử rất giỏi nhưng lần này đối phương có đến mấy chục cao thủ.