Chương 1108
Tần Phong rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, khó tránh khỏi hơi phổng mũi, ngoắc ngón tay với đối thủ vô cùng khiêu khích: “Còn ai không phục, đến đấu với ông nội đây này!”
Theo Tần Phong thấy, tên Báo Đen vừa rồi có lẽ là cao thủ số một của phe đối thủ, bây giờ cao thủ số một đã bị mình giết chết, vậy nên không có gì phải sợ nữa.
“Ai có thể đi giết thằng chó đó?”
Sư Tử Hà Đông tức giận đến mức run người, mặc dù ông ta cũng không thương cảm cho Báo Đen, nhưng còn chưa bắt đầu đánh đã thua một trận, mà còn bị thua bằng cách bỉ ổi, trơ tráo này.
“Sư Gia, thuộc hạ của tôi có một nhà vô địch quyền anh, để hắn đi đập nát cái đầu của tên khốn ấy!”
“Sư Gia, để tôi lên, cận vệ của tôi đã từng giành được quán quân đấu vật!”
“Sư Gia, hay để tôi đi. Tôi có hai người anh em dưới trướng đều là những sát thủ hàng đầu!”
Một đám đàn em đứng bên cạnh Sư Tử Hà Đông bắt đầu tranh giành, đây chính là cơ hội để thể hiện trước mặt Sư Gia.
Vừa rồi đã bị cướp một lần, lần này không thể dễ dàng bỏ qua được.
“Ha ha, đừng tranh nhau”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên với bộ vest chỉnh tề cùng cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, nhàn nhạt hô lên một tiếng: “Cương Thi”.
Ngay sau tiếng gọi, cửa chiếc ô tô bên cạnh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền, đội mũ lưỡi trai, gầy như cây tre khô bước ra.
Trên người đàn ông đó dường như tản ra khí chết, khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa hắn bước đi rất kỳ lạ, chậm rì rì, mỗi bước đều hơi dừng lại, nhìn giống như một cái xác không hồn.
Bởi vì hắn luôn cúi đầu xuống, hơn nữa vành mũ chụp xuống rất thấp, nên không biết khuôn mặt của hắn trông như thế nào.
“Chỉ với thằng cha này sao?”
Một người đã cười ha ha với người đàn ông đeo kính và nói: “Ông đùa đấy à, với vóc dáng này, đừng nói là đánh nhau, chắc ngay cả gánh một xô nước còn khó”.
“Đúng vậy, Sư Gia, tôi nghĩ ông ta đang sỉ nhục Sư Gia, phái tên hề này đi, còn không bằng tự nộp mạng? Lẽ nào vừa rồi còn chưa đủ xấu hổ sao?”
Đám người rối rít giễu cợt.
Nhìn thấy sắc mặt của Sư Tử Hà Đông bắt đầu u ám, người đàn ông đeo kính cận vội vàng chắp tay với Sư Tử Hà Đông: “Sư Gia, nếu thuộc hạ này của tôi khiến Sư Gia mất mặt thì tôi có thể chặt đầu tôi xuống ngay tại đây để tạ tội với Sư Gia!”
Nói xong, ông ta hờ hững cười nói với đám người bên cạnh: “Đương nhiên rồi, nếu có người nào dám đảm bảo như tôi, tôi có thể để cho mọi người lên trước”.
Đám người nhất thời im lặng một hồi, lần lượt cúi đầu ngậm miệng.
Mặc dù tất cả đều muốn thể hiện trước mặt Sư Gia, nhưng họ cũng không muốn vì vậy mà liều mạng.
Đám người đối diện tuy ít nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, đủ thấy bọn họ nhất định phải có chút bản lĩnh, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như ban nãy mà mất mạng thì quả là một tổn thất lớn.
“Một lũ vô dụng!”
Sư Tử Hà Đông hung hăng trừng mắt nhìn đám người, rồi nói với người đàn ông đeo kính: “Nhớ những gì cậu vừa nói!”
“Được rồi, yên tâm đi Sư Gia!”
Người đàn ông đeo kính vui không kể xiết, nếu như xử lý chuyện này ổn thoả thì sau này nhất định có thể khiến cho Sư Gia nhìn mình bằng con mắt khác, tới lúc đó cái đám người bên cạnh này chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà thôi.