Chương 1095
Để có thể chịu đựng được quả đấm của Thái Sơn, còn có thể trò chuyện và cười đùa vô tư, đó có còn là con người không vậy?
“Thái Sơn, giết hắn!”
Sau khi Sư Tử Hà Đông phản ứng lại, ông ta quát lên với Thái Sơn, đồng thời một cảm giác bất an khó giải thích được dâng lên trong lòng ông ta.
Gầm– Sau khi Thái Sơn phản ứng lại, hắn lại gầm lên một tiếng như dã thú, một chân nện xuống đất.
Bùm!
Với một âm thanh nặng nề, toàn bộ mặt đất lập tức rung lên.
Cùng lúc đó, thân hình to lớn có một không hai của Thái Sơn nhảy dựng lên.
Sau khi nhảy lên khoảng cách năm sáu mét trên không trung, toàn thân hắn hơi nghiêng về phía trước, nắm hai tay lại với nhau, xé rách không trung, nện xuống đỉnh đầu Sử Nam Bắc lần nữa!
Đòn đánh này không chỉ chứa đựng toàn bộ uy lực của Thái Sơn, cộng với động năng của thân thể to lớn của hắn đột nhiên từ trên không rơi xuống, uy lực bộc phát quả là khôn lường!
Lúc này, đừng nói là một người, cho dù là một ngôi nhà bị một lực như vậy đánh xuống, trong nháy mắt cũng sẽ bị san bằng liền!
Bùm!
Một tiếng ‘ầm’ nặng nề vang lên, mọi người lại đột nhiên mở to mắt!
Đôi mắt của họ xen lẫn sự ngạc nhiên và hoảng sợ!
Người đàn ông đó …. chả hề hấn gì!
“Mày, rốt cuộc mày là ai?”
Lần này, ngay cả bản thân Thái Sơn cũng cảm thấy hơi bối rối, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn lớn tiếng nói với Sử Nam Bắc.
Sử Nam Bắc cười ranh mãnh, cũng không trực tiếp đáp lại câu hỏi của đối phương, mà nhìn đối phương nhẹ giọng nói: “Tao đã nói rồi, dùng lực đi, tao không thích cứ bị ngứa thế đâu”.
Gầm– Thái Sơn nghiến răng tức giận, sau một tràng gầm rú khác, hắn giơ nắm đấm lên và nện xuống đầu Sử Nam Bắc!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Thái Sơn tuy thân hình to lớn nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, ít nhất hắn đã tung ra hàng trăm đòn nặng nề lên Sử Nam Bắc!
Từ âm thanh như sấm sét này, không khó để biết được mỗi đòn tấn công của Thái Sơn ẩn chứa lượng lực lớn nhường nào.
Tuy nhiên, Sử Nam Bắc vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, ung dung đút hai tay vào túi quần, mặc cho những đòn chí mạng của Thái Sơn rơi xuống mình như những hạt mưa.
Đối với hắn dường như cuộc tấn công tàn bạo của Thái Sơn thực sự chỉ là một cơn mưa phùn.
Gầm– Thái Sơn lại gầm lên một tiếng như dã thú, nhưng không giống như vừa rồi, tiếng gầm của hắn bắt đầu xen lẫn lo lắng và sợ hãi.
Hắn không thể tin rằng trên đời này lại có người có thể chịu được đòn tấn công dữ dội như thế của hắn.
Điều khiến hắn bất an và khiếp sợ là người kia dường như không có phản ứng gì, cứ như thể hắn chỉ đang cù người kia vậy.
Trong lúc cuống quýt, Thái Sơn đột nhiên lên gối và đập mạnh vào một bộ phận nào đó trên cơ thể Sử Nam Bắc.
Nhưng lần này đòn tấn công không tạo ra tiếng động lớn như sấm sét vừa rồi.