Chương 1060
Bác Hải không hề tức giận, mỉm cười, chắp tay với Sư Tử Hà Đông: “Sư Gia, ông là anh hùng tái thế, ông đi qua chỗ này còn là vinh hạnh cho tôi ấy chứ, sao lại có thể cản đường được chứ?”
“Vậy ý ông là gì?”
Mặc dù Sư Tử Hà Đông vẫn cau mày, nhưng giọng điệu của ông ta rõ ràng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Tôi đến đây để cảm ơn ông, Sư Gia”.
“Cảm ơn tôi?”
“Vâng, đại ân đại đức!”
Sắc mặt bác Hải đột nhiên sa sầm xuống, nhìn Sư Tử Hà Đông rồi chân thành nói: “Diệp Vĩnh Khang kia, có một mối hận không thể phủ nhận với tôi”.
“Ông cũng biết là tôi nhờ mật trăn mào gà mới có thể từ đáy cùng ngoi lên được vị trí này lần nữa”.
“Nhưng mà chuyện người đời không biết là tôi suýt nữa đã chết vì tên trộm Diệp Vĩnh Khang này!”
“Tôi tin tưởng cậu ta đến nỗi tôi đã kể cho cậu ta nghe về chuyện con trăn mào gà. Kết quả là, tên trộm đó đã nổi lòng tham, nửa đường truy sát thủ hạ của tôi, cướp đi con trăn!”
“Nếu không có những đàn em đầy nghĩa khí của tôi liều mạng cướp lại, thì giờ đây có khi đến mẩu xương của tôi còn chả còn nữa là!”
“Mặc dù cuối cùng con trăn cũng đã được mang về, nhưng những đàn em của tôi đều chết thảm trong tay Diệp Vĩnh Khang!”
“Tôi hận không thể băm vằm Diệp Vĩnh Khang ra làm trăm mảnh, ăn thịt hắn, lột da hắn!”
“Bây giờ Sư Gia thay trời hành đạo, muốn đi giết Diệp Vĩnh Khang đó. Tôi… Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt lớn lao này. Từ nay về sau, Sư Gia sẽ là đại ân nhân của tôi!”
Câu nói của bác Hải như những giọt nước mắt, mỗi lời nói đều chân thành.
Ngay cả một kẻ tàn bạo như Sư Tử Hà Đông cũng lộ ra vẻ cảm động: “Nếu ông đã ghét hắn như vậy, sao không trực tiếp ra tay với hắn, chẳng lẽ bằng thực lực của ông mà đi sợ Diệp Vĩnh Khang sao?”
Mặc dù Sư Tử Hà Đông có phần lập dị và độc ác, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không có đầu óc.
Trên mặt bác Hải đột nhiên tràn ngập chua xót, thở dài nói: “Sư Gia, ông không biết đấy thôi, Diệp Vĩnh Khang nhìn thì trông có vẻ chỉ là một đứa tép riu, nhưng thật ra hắn khá lợi hại đấy”.
“Nếu không, sao có thể lấy được mật trăn mào gà từ chỗ nguy hiểm trùng trùng như thế chứ?”
“Lại có thể vì lợi ích của bản thân mà giết đi đám đàn em của tôi, trong khi họ đều có thân thủ và đầu óc cao siêu?”
“Và theo tôi được biết, người này mới trở về nước không lâu, nhưng đã có thể đứng vững ở Giang Bắc, hơn nữa những nhân vật cấp cao như Đường Văn Nguyên, Tần Long Tượng cũng phải kính nể hắn, chẳng nhẽ kẻ như vậy mà lại là một tên tôm tép à?”
“Nhà họ Mã ở Đông Hải chắc ông cũng đã biết. Tuy rằng không phải là gia tộc số một, nhưng thế lực cũng không thể coi thường”.
“Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất chưa đến một ngày đã có thể trực tiếp tiêu diệt gia tộc đó. Đủ thấy thực lực của tên Diệp Vĩnh Khang này rất sâu”.
“Không phải là tôi sợ hắn, chỉ là hiện tại tôi đã già rồi, thật sự không có bản lĩnh như Sư Gia”.
“Một khi đụng phải hắn, đừng nói đến kết quả, mà những thế lực lớn nhỏ xung quanh tôi, những kẻ đã luôn để mắt tới tôi, sẽ lập tức lợi dụng mà xé xác tôi thành từng mảnh”.