Chương 1031
Bàn tay trắng nõn và mềm mại của Trần Tiểu Túy nhẹ nhàng vuốt ve ngực trái Diệp Vĩnh Khang, cảm giác đó giống như một đứa trẻ chịu ấm ức cuối cùng cũng được vỗ về bằng tình yêu thương.
Cảm giác này khiến Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tìm được cảm giác an toàn mà lâu lắm rồi anh mới có.
Cũng giống như cảm giác khi anh ở với bố mẹ đẻ của mình.
Đó là cảm giác bình yên và hòa hợp xuất phát từ nội tâm, cảm xúc được người khác vỗ về và thật sự được người khác để ý đến.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên như mất kiểm soát, nắm lấy vai Trần Tiểu Túy, sau đó hôn ngấu nghiến vào môi cô ấy.
“Anh Diệp…”
Trần Tiểu Túy biến sắc: “Anh Diệp, bình tĩnh…”
Nhưng dù cô ấy có giãy giụa và can ngăn thế nào thì hành động của đối phương cũng càng lúc càng trở nên điên rồ hơn.
Sau đó, Trần Tiểu Túy cảm nhận được một luồng sức mạnh và dũng khí chưa từng có do người đàn ông này rót vào trong cơ thể từ miệng mình.
Tiếp theo, cả hai ôm chặt lấy nhau, không chút kiêng dè, điên cuồng mây mưa…
Đêm nay, nội tiết tố tăng vọt, bầu không khí trong quán bar Vân Đoan chìm đắm trong hương nồng say.
Ngày hôm sau.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu nhẹ vào mặt Diệp Vĩnh Khang.
Lúc anh mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Tiểu Túy mặc quần áo chỉnh tề đang lặng lẽ ở bên cạnh.
“Anh tỉnh rồi à? Uống chút nước mật ong sẽ thấy dễ chịu hơn”.
Trần Tiểu Túy dè dặt đưa một cốc nước mật ong lên miệng Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vừa mở miệng, mật ngọt và nước ấm lập tức chảy vào cổ họng.
“Ngon đấy, em tự pha à?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
“Em không có tài pha ngon vậy đâu, em bảo nhân viên pha chế làm cho anh đấy”.
Trần Tiểu Túy nói thật, sau đó cô ấy liếc nhìn một bộ phận nào đó trên người Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Có cần em giúp anh không?”
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, vội vàng nhìn xuống, mặt đỏ bừng xấu hổ, vội vàng mặc quần áo vào, ngượng ngùng cười nói: “Em còn không biết tìm đồ che lại cho anh nữa à?”
Trần Tiểu Túy hờ hững nói: “Cũng không phải là em chưa từng nhìn thấy, cần gì phải che nữa chứ”.
Cả hai người đều nhớ rất rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, Trần Tiểu Túy càng tỏ vẻ bình tĩnh, còn Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy không biết phải làm sao.
“À… em không sao chứ?”
Khi hai người xuống lầu, Diệp Vĩnh Khang dè dặt hỏi.
Trần Tiểu Túy cười khẽ, đáp: “Còn có thể sao nữa, hơi đau một chút”.
“Ừ”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Hay là anh đưa em về nhé?”