Chương 1026
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên siết chặt nắm tay, trịnh trọng nói: “Người ta thích cô, tỏ tình với cô bằng vẻ mặt chân thành nhất. Cô có thể từ chối, nhưng xin hãy tôn trọng người khác!”
“Chả nhẽ cô không biết một thằng đàn ông đi yêu một cô gái hết lòng cần bao nhiêu dũng khí sao?”
“Không nhận thì thôi, nhưng tại sao lại cười nhạo, tại sao lại nói xấu, tại sao lại phản bội, tại sao lại lợi dụng tình yêu của chàng trai đó mà làm tổn thương trái tim anh ta!”
“Anh ta đã làm gì sai? Không phải chỉ muốn thích một cô gái thôi sao? Có sai không? Tại sao lại phải nhận trừng phạt như thế này!”
Khi nói mấy câu sau đó, Diệp Vĩnh Khang gần như hét lên, hai mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác người ta thành từng mảnh bất cứ lúc nào!
“Anh hung dữ với tôi vậy làm gì?”
Lâm Tĩnh run rẩy, sau khi phản ứng lại lập tức quát: “Tôi chỉ nói đại vài câu, coi như tôi nói sai đi, thì anh cũng có cần hung dữ với tôi vậy không?”
“Tại sao tôi không thể hung lên với cô? Cả thế giới đều phải yêu chiều cô à? Tôi chỉ muốn hỏi, anh ta đã làm sai cái gì, tại sao lại phải chịu trừng phạt như thế này, cô nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận gầm lên.
“Vĩnh Khang!”
Hạ Huyền Trúc đứng lên: “Hôm nay anh uống nhầm thuốc súng đấy hả, có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tĩnh Tĩnh, đừng để trong lòng, lát nữa mình sẽ dạy dỗ anh ấy vài câu”.
“Không cần, thích làm gì thì làm, nếu thấy tôi chướng mắt thì tôi đi là được chứ gì!”
Lâm Tĩnh nói xong, xách túi tức giận bước ra ngoài.
“Này, Tĩnh Tĩnh, nghe mình nói này…”
Hạ Huyền Trúc vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang đi vào phòng làm việc, nhắm mắt nằm xuống ghế, cảm giác sức lực như bị rút hết, tim như bị thứ gì đó chèn ép, cảm giác đó gần như khiến anh nghẹt thở.
Những việc được giấu trong đáy lòng giống như thước phim quay chậm, lần lượt lướt qua trước mắt.
Niềm vui, niềm hân hoan, những cái ôm, những nụ hôn, những lời yêu thương, những bông hoa dại trong rừng, và cả… tổn thương đau đến tận xương tủy!
“Vĩnh Khang, hôm nay anh bị làm sao vậy? Uống nhầm thuốc súng à. Đang yên đang lành lại đi mắng người ta như vậy. Giờ thì hay rồi, làm người ta giận bỏ đi luôn rồi kìa!”
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng bước vào phòng làm việc mắng mỏ Diệp Vĩnh Khang.
Nếu là người khác thì cũng không sao, nhưng Lâm Tĩnh là bạn thân nhất của Hạ Huyền Trúc, và cô ấy là người duy nhất ở bên cạnh cô khi cô nghèo túng nhất.
Cho nên nhìn thấy Lâm Tĩnh bị Diệp Vĩnh Khang mắng, Hạ Huyền Trúc cảm thấy rất tức giận.
Đồng thời cô cũng cảm thấy chuyện này khá bất thường, Diệp Vĩnh Khang bình thường vẫn luôn rất dịu dàng, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Huyền Trúc, anh muốn ra ngoài uống rượu, em có thể đi cùng anh được không?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.
Hạ Huyền Trúc sững sờ, muốn hét lên với đối phương, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tên này, cô lại cảm thấy lòng mình dịu lại.