Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 100: Chương 100





"Đứng ở đây chờ anh, anh đi vệ sinh một chút?" Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, cả hai đi dạo một chút rồi dừng lại.

Bạch Thiệu Huy cảm thấy khó chịu liền nói với Hà Văn.
"Ừm, đi nhanh một chút đó!" Hà Văn gật đầu.

Kế bên y, cách đó không xa có máy gắp thú, y qua đó chơi một chút chờ anh vậy.
Nói rồi Bạch Thiệu Huy lách đi, còn Hà Văn thì đi qua nơi mà y nhắm đến.

Thời này thì hình ảnh hai người con trai đi hẹn hò thì cũng không có cái gì lạ hết cả.

Hà Văn lúc đầu cũng khá lo sợ sẽ có những ánh nhìn không thiện tia đến chỗ hai người, nhưng hình như y suy nghĩ quá sâu xa rồi.
Nhưng ngược lại, y thấy cũng có rất nhiều ánh nhìn tia tới hai người từ khi hai người bước vào đây.

Hầu hết đều là những ánh nhìn nồng nhiệt cháy bỏng, y đã từng chiêm nghiệm qua ánh nhìn này rồi, thật giống với lúc mẹ của Thiệu Huy và Trúc phu nhân khi nhìn y và Thiệu Huy lúc trước.

Nhưng mà họ đâu phải trưởng bối của y hay của anh gì đâu chứ, ánh nhìn rực lửa đó là như thế nào! Hà Văn thật không biết nên phản ứng như thế nào với những ánh nhìn đó nữa, cho nên từ đầu đến cuối, Thiệu Huy và y đều lựa chọn chỗ ít người mà đi.
"Này, cậu gì ơi cho mình hỏi một xíu được không?!" Hà Văn đang nhàm chán chơi đùa với máy gắp thú thì một cô gái, à không là bôn cô gái đến hỏi.
"Là sinh viên à?!" Hà Văn thấy những cô nàng này đều khá trẻ, phong cách ăn mặc cũng còn rất teen nên hỏi lại.
"Đúng vậy! Bạn hẳn cũng là sinh viên đi?!" Các cô nàng ngạc nhiên hỏi lại, vì nếu là sinh viên như bọn họ sẽ không hỏi rằng bọn họ có phải là sinh viên không.

Nhưng mà nhìn người con trai trước mặt này thật sự rất giống một sinh viên, thậm chí còn nhìn trẻ trung hơn cả bọn họ.
"Không, anh tốt nghiệp đã gần năm năm rồi!" Hà Văn lắc đầu, trông y rất giống một sinh viên sao?!
"Wow, anh trông thật trẻ quá đi, bọn em không nghĩ tới luôn.

Tiểu ca ca, cho bọn em hỏi vài câu có được không?!" Này chắc chắn là tiểu mỹ thụ rồi a, nhìn thật trẻ, giọng nói lại còn dịu dàng như thế.

Nhưng mà cái anh còn lại đi cùng với anh này đâu rồi ta?!
"Sao biết anh trẻ chứ, anh vẫn chưa mở khẩu trang ra mà?! Hỏi một chút thì vẫn được!" Hà Văn thấy mấy cô nàng sinh viên này không có ác ý hay cố y soi mói gì, ấn tượng cũng có một chút hảo cảm nên đồng ý.
"Anh hôm nay đang đi hẹn hò cùng với bạn trai đúng không?!" Các cô nàng đi thẳng vào vấn đề.

Bọn họ phải làm rõ chuyện này nếu không về sẽ không ngủ ngon mất.
"Cái này...! Có thể không trả lời không?!...!Ừm đúng vậy!" Hà Văn nghe đến câu hỏi thì bất ngờ, hai má đang dần ửng đỏ sau lớp khẩu trang, hai vành tai cũng đỏ đến lạ kì.


Y thật không muốn trả lời những câu hỏi như thế này đâu, nhưng mà đã đồng ý với người ta rồi không thể thất lễ như thế được.
"Thật sự! Hồi nãy em thấy anh với bạn trai anh hôn trong rạp chiếu là em đã nghi rồi! Hai người đã quen lâu chưa ạ?! Bạn trai anh có tốt với anh không?! Hai người đã cùng nhau lên giường chưa?!..." Một cô gái sau khi nghe xong câu trả lời thì hai mắt rực lên như hai ngôi sao sáng, vô cùng nhiệt tình mà đặt ra câu hỏi liên tục.
"Này! Cậu mau kiềm lại cho tớ, liêm sỉ rớt đầy vũ trụ rồi!" Cô gái đứng ngoài cùng phía bên phải là người điềm tĩnh nhất trong nhóm.

Thấy bạn mình không còn kiểm soát được lời nói nên mau chóng chặn miệng cô bạn đó lại.
"Làm sao bọn em lại thấy chứ?! Bọn em mỗi lần thấy những chuyện như này đều sẽ phản ứng như vậy sao?!" Hà Văn không biết nên cười hay nên khóc nữa, cũng may đây đều là những cô gái nhỏ tuổi hơn y, nếu ngược lại là những người cỏ như mẹ Thiệu Huy thì y có mà đào đất chui xuống mất.
"Thật sự thì với những cặp đôi bình thường thì bọn em không như vậy đâu.

Nhưng bọn hủ tụi em thì luôn hưng phấn khi thấy một cặp nam nam yêu nhau, đặc biệt là những cặp đôi đẹp đó ạ! Thật kích thích lắm luôn!!" Một cô nàng khác phân tích cho y hiểu.

Làm một con hủ nó cũng cực khổ lắm chứ bộ.

Nào là tiểu thuyết, nào là truyện tranh, nào là phim,...!và đặc biệt kích thích nhất vẫn là khi gặp được một cặp đôi đam mỹ ngoài đời thực.

Trời ơi, điều đó làm cho con tim thiếu nữ của bọn họ thật là xao xuyến.
"Hủ?! Nó là gì?!" Hà Văn ngơ ngơ ngác ngác không hiểu bọn họ nói gì.
"Anh không biết hủ là gì à?!"
"Không, đây là lần đầu anh nghe đó!" Hà Văn đúng là lần đầu nghe và để ý mấy cái chuyện này.

Y trước giờ ngoài học thì tâm trí cũng chỉ để ý đến người kia, sau khi tốt nghiệp cũng như vậy, làm việc và nghĩ đến người kia.

Cho nên y đúng là không biết mấy cái chuyện này thật.
"Em nghĩ rằng bạn trai anh biết đó! Anh về hỏi anh ấy thử xem." Các cô gái thật ngạc nhiên khi mà một con người hiện đại như bây giờ không biết hủ là gì, trong khi đó thành phần hủ như muốn chiếm hết cái thế giới này rồi.
"Hừ! Đúng là đi đâu cũng gặp phải cái loại gớm ghiếc này!" Một giọng nói chua ngoa hướng đến bên này vọng lại.

Người đến là hai cô gái ăn mặc thời thượng, nhưng hẳn là vì lý do gì đó nên đeo khẩu trang che đi khuôn mặt của bản thân.
"Này, hai cái cô kia! Hai cô đang nói ai đây hả?!" Một cô gái bất bình thay cho Hà Văn.
"Còn nói ai ở đây nữa.

Đang đi chơi cho khuây khỏa thì lại phải bị bẩn mắt bởi hai cái tên gớm ghiếc.


Hai thằng đàn ông yêu nhau chưa đủ tởm hay sao mà lại còn hôn nhau ở nơi công cộng.

Thật là làm đại tiểu thư tôi đây đi chơi không vui tí nào, anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đó." Một trong hai cô gái vừa mới bước đến nói.
"Nào nào, để xem cái dạng đàn ông con trai nào lại nhục nhã đến mức nằm dưới thân đàn ông khác như vậy chứ?!" Người còn lại vô cùng ăn ý phối hợp mà bước tới gần Hà Văn, nhân lúc y chưa kịp định hình được mọi chuyện, nhanh tay gỡ cái khẩu trang màu đen của y ra.

Khẩu trang bị tước đi, nhan sắc thật của Hà Văn được phơi bày trước những ánh nhìn của những con người ở đây.
Nhan sắc của y tuy không quá xuất sắc nhưng cũng đủ để khiến người ta ngẩn ngơ, dù hai cô gái kia có muốn chê nhan sắc của y thì cũng chẳng có từ ngữ nào để chê cả.

Bởi vì chính bản thân hai cô ả cũng ngẩn ngơ nhìn y như bao người.
"Dung nhan này không đi làm minh tinh thì thật lãng phí a!" Nhóm những nữ sinh viên khi được chứng kiến nhan sắc của Hà Văn mà chẹp chẹp lưỡi.

Nhan sắc này cũng quá nghịch thiên rồi.
"Tôi không biết hai cô là ai, xin đừng gây hấn lung tung.

Nếu không thuận mắt thì nên tránh xa tôi ra một chút!" Hà Văn hiếm khi nổi giận như bây giờ, mắt y sắc lại, lạnh lùng nhìn hai cô gái không biết từ đâu mà đến kia.

Y vừa lạnh lùng nói vừa lấy ra một chiếc khẩu trang y có đem theo dự phòng sẵn, đeo lên mặt.
"Chúng tôi không biết hai người là ai nhưng tự dưng gây hấn là hai cô không đúng rồi, còn tự tiện động vào người khác, bộ hai người không học phép lịch sự hay sao?!" Những cô nàng nữ sinh tuy rằng tiếc nuối vì không được tiếp tục ngắm mặt người đẹp nhưng còn chuyện chính các cô cần quan tâm hơn.

Là một dân hủ thì ghét nhất điều gì, chính là ghét nhất những kẻ thích gây hấn chống đối nền lý tưởng, sự sống, niềm hạnh phúc của bọn họ.
" Nam nam yêu nhau thì sao chứ?! Nam nam yêu nhau đụng đến tiền của gia tài nhà hai cô à?! Tởm?! Hai người mới tởm ý! Một chút phép lịch sự cũng không có, không có ý thức động tay động chân.

Này cô gỡ khẩu trang của người ta, còn hai người vì sao lại đeo khẩu trang?! Hay là xấu quá ngại không dám cho người ta thấy mặt! Bà nó! Hai cô không xứng để sỉ nhục người khác, càng không xứng để sỉ nhục tình yêu đồng giới! Các cô đã hiểu chưa hả?!" Một cô nàng khác sung sức mà chửi, càng chửi càng hăng.

Vì quá hăng nên giọng nói có chút lớn, dù nơi họ đứng khá ít người nhung giọng lớn như thế này thì thu hút khá nhiều ánh mắt hiếu kì nhìn qua.

Đặc biệt là mấy người trong cộng đồng hủ và một số cặp đồng giới càng là muốn tiến tới muốn tham gia cuộc chiến.
"Hai người này vừa mới chống đối cộng đồng của chúng ta ư?!" Một người ngoài đi vào chưa rõ đầu đuôi nên hỏi lại.
"Đúng vậy!"
"Như vậy là hai cô ta không muốn sống nữa rồi?!" Phần lớn số đông lên tiếng nói.


Bọn họ ai nấy đều có khuôn mặt giận dữ,ánh mắt như ăn tươi nuốt sống hai cô gái kia.
Hai người kia bị đám đông nhìn vậy mà mặt mày tái xanh, hai người họ là trốn đi chơi cho nên không có vệ sĩ đi theo.

Với tình hình này thì dùng chiêu lấy tiền đè người thì càng thêm kích thích sự giận dữ của đám đông hơn mà thôi.
"Được rồi! Không cần làm lớn chuyện, không có lợi cho bất kì ai cả.

Nếu chuyện lớn thêm thì tất cả chúng ta đều phải lên phòng cảnh sát ngồi hết đó!" Hà Văn không nghĩ rằng chuyện sẽ lớn thành như thế này.

Dù y cũng không thích hai người kia, nhưng cũng không muốn vì vậy mà vướng thêm nhiều rắc rối.
"Có chuyện gì vậy?!" Giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng lạnh lẽo vang lên.

Khí tràng của người này mạnh mẽ áp chế đám đông, mọi người đang ồn ào chỉ vì nghe câu này mà trở nên im bặt.

Người này là ai, sao chỉ nói một câu lại khiến lòng người sợ hãi như thế chứ?
Bạch Thiệu Huy lòng thấy không yên, anh chỉ đi vệ sinh một lát nhưng khi quay lại thì chỗ này lại tụ tập đông người như vậy.

Anh lo lắng cho y, không biết đã xảy ra chuyện gì và có liên quan đến y hay không?!
Anh bước đến xem xét kỹ lưỡng Hà Văn qua một lượt, thấy y không có bị cái gì thì trong tâm mới thở phào một cái.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Bạch Thiệu Huy hỏi lại một lần nữa.

Trong đám đông, một trong những cô nàng nữ xinh trước đó đứng ra.

Anh nhìn cô gái này một lần rồi ra hiệu cho cô nói.
"Là hai cô gái kia sỉ nhục tình yêu đồng tính, còn cố tình thô lỗ gỡ khẩu trang của anh ấy.

Chúng em chỉ bất bình nên đối chất với hai cô ta, có chút lớn tiếng nên thu hút khá nhiều người." Người này dù rất trẻ chỉ hơn cô vài tuổi nhưng thật khiến người ta sợ hãi a.

Những công quân đều như vậy uy vũ sao?!
"Em làm tốt lắm, cảm ơn mấy đứa đã bảo vệ cho bạn của anh!" Bạch Thiệu Huy gật đầu cảm ơn mấy cô nhóc khá là dễ thương này.
"Không có gì ạ, là điều tụi em nên làm mà!" Các cô nàng sinh viên nhiệt tình đáp lại.
"Còn hai vị tiểu thư kia, hai người muốn cái gì đây?!" Sau đó Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nhìn hai người kia, dù cho là con gái đi chăng nữa, đụng đếm bảo bối của anh thì anh sẽ không tha.
"Hừ! Xem ra ngươi là người biết ăn nói.

Nghe đây, bổn tiểu thư trước giờ thích làm gì thì làm, đám người ngu dốt các người mới không xứng nói chuyện với chúng tôi.

Hừ, tôi thích chống đối với mấy người đấy thì thế nào?! Chỉ cần tôi nói một tiếng thì các người có mà đi ăn xin!" Não bị úng nước cần phải trị, thật không biết hai người này có cái cơ sở gì để nói như vậy.

Lời của hai người này nói càng kích thích sự nổi giận của đám đông.

Nếu không phải Thiệu Huy dùng ánh mắt ngăn chặn thì có khi lại có một vụ án quần ẩu rồi.
"Ngu xuẩn!" Bạch Thiệu Huy lạnh lùng mà nói.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi có biết bọn ta là ai hay không hả?!"
"Đã đeo khẩu trang thì ai biết các cô là ai, các cô cũng chẳng nói rằng mình là ai, bây giờ hai cô hỏi thế để thần tiên trả lời à?!" Lần này không cần Thiệu Huy nói, một cô nàng khác nhịn không được mà hỏi ngược lại.
"Là ai?!" Thiệu Huy ngữ khí càng âm trầm, để anh biết là ai thì hai người này cũng chuẩn bị đi xuống địa ngục đi là vừa.
" Bọn ta là con cháu của Điệp gia! Chỉ cần một tiếng nói của Điệp gia thì tất cả các người liền vô tù mà ngôi bốc lịch hết đi!" Hai cô ả hùng hồn đáp trả.
"Điệp gia? Là Điệp gia nào? Thành phố S có gia tộc tên là Điệp gia sao? Ăn nói hùng hồn ghê thật?" Ba dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu của mọi người.
"Điệp gia? Nếu là Điệp gia thì hãy trở về Thủ đô đi! S thành không phải là địa bàn của Điệp gia các người, dù là gia chủ của Điệp gia có đến đây cũng vẫn như thế.

Mà cho dù có về Thủ đô đi chăng nữa, thưa hai vị tiểu thư Điệp gia, Thủ Đô không chỉ có một mình Điệp gia không đâu!" Bạch Thiệu Huy nghe đến cái từ Điệp gia này thì càng trở nên lạnh lùng.

Hai người nên may mắn vì thông tin kia chưa thu thập đầy đủ,nếu không hai người cũng đừng hòng còn xác để về Thủ đô đâu.
"Ngươi còn biết...!cái gì?!..."
"Cho người đến đây giúp tôi đưa hai vị tiểu thư Điệp về nhà của mình.

Sẵn tiện giúp tôi gửi lời đến Điệp gia chủ rằng: Dạy dỗ con cháu cho thật cẩn thận, nếu không đừng trách tôi vô tình!" Mặc cho đám đông và hai người kia suy nghĩ điều gì, anh gọi một cuộc điện thoại, nói sơ qua rồi anh cúp máy.
"Mọi người cũng giải tán đi!" Thiệu Huy nói.

Xong việc rồi không cần cứ ở đây ngóng đâu.
Ngay sau đó đám người cũng dần tản đi, người của Thiệu Huy cũng chạy đến và ép buộc đưa hai vị Điệp tiểu thư không có não kia rời đi.

Bây giờ chỉ còn lại anh, y và mấy cô nhóc sinh viên kia.
"Mấy đứa đã học năm mấy rồi?!" Bạch Thiệu Huy hỏi họ.
"Dạ năm ba rồi ạ!" Bọn họ lễ phép trả lời.
" Cảm ơn mấy đứa đã giúp tụi anh! Tụi em cầm lấy cái này, khi đến lúc đi thực tập có thể dùng đến nó, nó sẽ giúp tụi em nhiều hơn trong tương lai!" Thiệu Huy đưa cho mỗi người một tấm danh thiếp của anh.

Đây coi như là quà báo đáp của anh vậy.
" Đây là...!Bạch tổng?!...!Ơ, người đâu rồi!" Nhóm nữ sinh viên sau khi nhìn vào tấm danh thiếp thì hết hồn.

Ra người mà bọn họ vô tình giúp lại là Bach tổng đại danh đỉnh đỉnh a.

Thật muốn nhìn cận mặt Bạch tổng, thế nhưng mà người đã đi mất rồi.

Hơn nữa Bạch tổng và anh chàng họ nói chuyện kia thật là đẹp đôi!