Khương Chi đi rất nhanh, cô đi thẳng một đường không ngừng nghỉ, khoảng hai mươi phút sau thì đến nhà xuất bản.
Cô cũng không lo người ta đánh giá mình thế nào, vừa bước vào cửa đã hỏi: “Xin hỏi, biên tập Phó ở đâu ạ? Làm phiền giúp tôi tìm ông ấy, nói là Khương Chi đến tìm ông ấy.”
Người làm việc ở nhà xuất bản thấy trên mặt Khương Chi lộ rõ vẻ gấp gáp thì không dám chậm trễ, người này vội chạy đi thông báo với Phó Đông Thăng.
Trong thời gian này, Khương Chi căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn một cái.
Phó Đông Thăng đến rất nhanh, trên mặt ông ấy vẫn là biểu cảm kích động như trước đó, vừa nhìn thấy Khương Chi, ông ấy lập tức lên tiếng: “Đồng chí Tiểu Khương, cô đã đến rồi, nếu cô còn không đến tìm tôi thì có lẽ tôi phải đến thôn Khương Gia tìm cô.”
Khương Chi gật đầu, nhỏ giọng, vội vã hỏi: “Biên tập Phó, tôi nghe nói đã có tin tức của đứa nhỏ.”
Phó Đông Thăng gật đầu, ông ấy nhìn bốn phía, phát hiện các đồng nghiệp đều tò mò nhìn về phía bên này thì nghiêm mặt, vẫy tay nói: “Đi đi đi! Mọi người đều không có việc gì để làm sao? Ai làm việc nấy đi!”
Dứt lời, ông ấy mới quay lại nói với Khương Chi: “Đồng chí Khương, đi thôi! Vào phòng làm việc của tôi rồi nói.”
Khương Chi kiềm nén cảm xúc, cô đi theo Phó Đông Thăng vào một phòng làm việc.
Phó Đông Thăng nhìn bàn làm việc của mình, ngượng ngùng nói: “Phòng làm việc của tôi hơi đơn sơ, cô đừng để ý! Để tôi rót nước cho cô”.
Nói xong, ông ấy đã nhấc phích nước nóng bao bằng mây bên ngoài rót một cốc nước cho Khương Chi.
DTV
Lúc đưa nước đến, ông ấy nói: “Đồng chí Tiểu Khương, tôi biết cô nóng ruột nhưng vì không biết rõ mặt mũi, sau khi sàng lọc thì có ba gia đình phù hợp với những thông tin cô đã cung cấp cho tôi, vì vậy con của cô ở đâu thì vẫn phải để tự cô đến xem mới được.
“Cô xem đi! Đây chính là thông tin của những gia đình kia, cô xem thử đi!”
Khương Chi gật đầu, ánh mắt cô đọc thông tin trên giấy không ngừng.
Cô vừa nhìn đã biết Phó Đông Thăng không hề qua loa, có thể nói phải mất công sức để tìm ra những thông tin trên tài liệu này.
Trên tài liệu có ba gia đình.
Hai vợ chồng của gia đình thứ nhất đều làm công nhân ở xưởng chế biến thịt, điều kiện không tệ, hầu như một tuần lễ đều có thịt ăn, chỉ là trong nhà có tổng cộng năm đứa con gái lớn nhỏ, không có con trai nối dõi tông đường, sau cùng không còn cách nào khác mới dùng tiền mua một đứa bé trai về.
Người đàn ông ở gia đình thứ hai là tài xế xe, chuyên lái xe cho lãnh đạo trên trấn.
Vào những năm 80, xe hơi là một món đồ cực kỳ Tây, trên cơ bản, người có xe đều là những kẻ có tiền hoặc là những người làm quan, chỉ cần nhìn Thi Liên Chu và Cố Tuyển là biết, mà nghề làm tài xế lái xe hơi cũng là một nghề vừa kiếm được tiền vừa có thể diện.
Gia đình này không có con cái, hơn nửa năm trước mới mua đứa bé về, tuy nhiên gia đình họ giấu rất kỹ.
Hai vợ chồng ở gia đình thứ ba đều là công nhân hàng đầu của xưởng dệt vải bông, tổng tiền lương hàng tháng của hai người khoảng một trăm đồng, cuộc sống có thể nói là giàu có nhưng trong nhà chỉ có một con gái, nghe nói họ sợ con gái ở một mình thì cô đơn nên mới mua một đứa bé nữa về.
Mà thời gian “nhận nuôi” đứa trẻ của ba gia đình này đều hơn nữa năm trước.
Khương Chi cẩn thận suy nghĩ một lúc, trong thoáng chốc đúng là không có cách nào xác định được lão tam Trụ Tử ở nhà nào.
Phó Đông Thăng uống một ngụm nước, nhìn thấy đôi lông mày của cô nhíu chặt lại, ông ấy nói: “Đồng chí Tiểu Khương, tôi cảm thấy rất có thể là gia đình thứ hai, vì hai nhà kia không có cách nào xác định được đứa trẻ từ đâu đến nhưng riêng nhà này có thể xác định được đứa nhỏ đến từ thôn Khương Gia.”