Nhận thấy ánh mắt của Thi Liên Chu, Khương Chi lập tức ngừng nói, trong lòng rơi lộp bộp một tiếng.
Cô cười mỉa phẩy tay: “Cái gì đó, thật ra đều là nói vớ vẩn, bộ phim này nhất định sẽ thành công.”
Lúc này, giọng nói của Trương Nhân mang theo chút ghen tuông nói: “Đồng chí Khương thật ra lại là người rất có chủ kiến, nếu không phải đã kết hôn phải ở nhà giữ đứa trẻ, thì thật ra có thể tới xưởng sản xuất phim để làm việc.”
Cô ta vừa chứng kiến hai người “Nói chuyện vui vẻ” thì trong lòng thực sự không thoải mái, nhưng nghĩ đến đối phương là một người phụ nữ quê đã kết hôn, lại cảm thấy sự đố kị và ghen tị của bản thân thật nực cười.
Khương Chi nhướng mày nhìn cô ta một cái.
Ngược lại cô không quan tâm Trương Nhân có ghen hay không, nhưng lời nói của đối phương lại giúp cô, cô lập tức có chút ngại ngùng trả lời: “Đúng vậy, có con thật sự là bị trói tay trói chân, đi làm việc thì thôi bỏ đi, tôi phải chăm sóc gia đình.”
Lời nói của Trương Nhân xem như bày cho cô một lớp sương mù, xây dựng cho cô một hình tượng người phụ nữ có gia đình có con.
Như vậy Thi Liên Chu sẽ không nghĩ cô là người đó của bốn năm trước.
Tuy rằng Thi Nam Châu sống ở trong thôn nhiều năm, cũng hiểu được tình hình của nguyên chủ, nhưng theo thông tin tiết lộ trong tiểu thuyết, tính tình của Thi Nam Châu và Thi Liên Chu đều không phải là người nhiều chuyện, sẽ không ngầm thảo luận chuyện riêng của cô.
Trương Nhân nghe Khương Chi tiếp lời của cô ta, nụ cười trên mặt lại ôn hòa đi.
Mắt của Thi Liên Chu đặt trên màn hình phim, nhìn không ra hỉ nộ.
Mỗi người ôm một tâm sự riêng xem phim.
Sau khi bộ phim kết thúc, trời đã tối hẳn.
Mọi người đi ra ngoài, Tiểu Qua còn đắm chìm trong nội dung của phim, trong lòng sinh ra khát vọng nói: “Mẹ mẹ, trước đây thật sự hỗn loạn như vậy sao? Ngày nào cũng phải đánh nhau, có những đứa trẻ còn không được ăn cơm sao?”
Nghe Tiểu Qua nói, Khương Chi mới nhớ tới trong phim có một ít tình tiết không phù hợp với trẻ em.
Cô thở dài, vươn tay xoa đầu cậu bé, không trả lời.
“Thầy An!”
Tiểu Qua vừa ra khỏi rạp chiếu phim đã thấy An Thiên Tứ đứng ở cửa.
Anh ấy thân dài ngọc đứng, trên mặt luôn nở nụ cười, hàm răng trắng vô cùng bắt mắt, dáng vẻ này thật ra vô cùng xuất sắc phù hợp là đối tượng để lựa chọn, một ít nữ công nhân nhìn anh ấy còn tạo thành một nhóm để cười đùa trên ghẹo anh ấy.
An Thiên Tứ nhìn thấy Tiểu Qua, cười càng tươi hơn, vẫy tay gọi: “Nam Qua!”
Cố Tuyển nắm tay Thi Nam Châu, nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn lại, tò mò hỏi: “Đồng chí Khương, đây là ba của đứa bé sao? Sao phải kêu anh ấy là thầy? Nhìn đứa bé cũng thấy không giống lắm.”
Thi Nam Châu mở miệng, vừa định nói chuyện đã nghe Khương Chi cười ha hả.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Thi Liên Chu đứng ở bậc thang, mặc áo khoác ngoài màu lam càng khiến dáng người của anh thêm mảnh khảnh, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh nhìn không ra cảm xúc, lại có thể nhìn ra anh cắn chặt hàm dưới, cùng làn da tái nhợt đến gần như không còn chút máu.
Khương Chi híp híp mắt.
Công bằng mà nói, tên nhóc này thật sự rất đẹp trai.
Ngũ quan sâu, mắt phượng mi dài, đôi môi mỏng luôn mím chặt, dáng vẻ đậm người cân đối, nhưng khí chất vẫn cứ lạnh lùng kiêu ngạo, hết sức lạnh nhạt, khí chất kết hợp với dáng vẻ tạo ra một loại cảm giác độc đáo, khiến người ta đã từng gặp anh sẽ khó có thể quên được.
Thi Nam Châu bước tới bên cạnh nhỏ giọng nói với Tiểu Qua.
“Tiểu Qua, ngày mai sẽ có kết quả giám định, có thể chị phải đi thượng kinh, nếu sau này có cơ hội, em nhất định phải tới thượng kinh tìm chị, nhà chị ở hoa viên Hương Sơn, em phải nhớ kỹ biết không?”
Thi Nam Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tiểu Qua, nhìn thấy ánh mắt cô đơn của cậu bé thì trong lòng cũng rất khó chịu.
Tiểu Qua gật đầu nói: “Chị Xuân…… Nam Châu, em nhất định sẽ đi tìm chị.”
Khương Chi không muốn nói nhiều với nhóm vai chính nữa, ôm lấy Tiểu Qua nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về sớm một chút đi.”
Đúng lúc vợ chồng Khương Trường Hưng chạy xe bò tới, Tiểu Qua cũng không nói thêm gì nữa, vẫy tay với Thi Nam Châu rồi ngoan ngoãn lên xe, An Thiên Tứ cũng cười khách sáo với mọi người, xe bò liền chậm rãi rời khỏi trấn Đại Danh.
Khương Chi quay đầu lại, nhìn Thi Liên Chu dưới ánh đèn đường.