Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 92




Thi Liên Chu đã dời ánh mắt đi, nhưng tuy là như vậy nhưng cô vẫn bị áp lực rất lớn.

Vào lúc này tiếng nói dễ nghe của một người phụ nữ vang lên, xem như là giảm bớt áp lực cho cô: “Chào chị, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Trương Nhân, nghe a Tuyển nói miệng vết thương trên đầu cô là do ba tôi băng bó.”

Khương Chi nghiêng đầu nhìn lại, lướt qua sườn mặt xinh đẹp của Thi Liên Chu, dừng lại trên người người phụ nữ đang ngồi ở ngoài cùng bên hông.

Trông cô ta khoảng chừng 24-25 tuổi, đội khăn choàng tóc ngắn, mặc áo khoác màu vàng nhạt, váy lửng và giày trắng, dáng vẻ thanh tú, trên mặt còn trang điểm nhẹ, xinh đẹp đến mức làm người trước mắt sáng lên.

Khương Chi hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người của thập niên 80 ăn mặc đẹp như vậy.

Cách ăn mặc của Trương Nhân vô cùng thời thượng giống phương tây, ngồi ở đây, có không ít thanh niên tới xem phim liên tục quay đầu, đều bị cô ta hấp dẫn, tin rằng nếu không phải do Thi Liên Chu trông không dễ đối phó thì sớm đã có người tới kết bạn với cô ta rồi.

Khương Chi không dấu vết liếc nhìn Thi Liên Chu, trong lòng hơi sáng tỏ, cười nói: “Chào cô, Khương Chi.”

Cô dừng một chút, lại nghĩ tới tên của nguyên chủ, nói tiếp: “Cô cũng có thể gọi tôi là Chi Tử.”

Trương Nhân cười gật đầu đồng ý, giơ tay nhấc chân đều rất có khí chất.

Lúc này, máy chiếu phim có tiếng động, bộ phim đã bắt đầu.

Khương Chi thu lại tâm trí, nghiêm túc thưởng thức bộ phim này.

Bộ phim《 chiến loạn 》 này, như lời An Thiên Tứ nói, nói về cuộc giao chiến của quân phiệt, mở đầu bộ phim, dùng phương thức ảnh hoạt hình để khắc họa bối cảnh, sau đó lại chia thành màn thứ nhất, màn thứ hai, từng bước hé lộ tình tiết.

Theo nhìn nhận của cô, hiệu ứng quay phim rất tốt.

Ví dụ như màn thứ hai, đốc quân xét xử một vụ án chị dâu em chồng bỏ trốn.

Lúc này lại không khắt khe như đời sau, cảnh quay rất chừng mực, kỹ thuật diễn của nữ diễn viên tên là Cao Nhất Cầm cũng rất tốt, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, những cảnh quay chỉ lộ một nửa, nhưng hiệu quả diễn xuất của cô lại rất phù hợp.

Đáng tiếc cốt truyện quá rời rạc, không đủ mạch lạc, không nhìn thấy được khắc họa hoàn chỉnh cho nhân vật, cũng không nắm được tính cách đặc trưng của vai diễn, mưa b.o.m bão đạn, bóng dáng của diễn viên nhỏ như kiến, cảnh ném b.o.m rất hùng vĩ, nhưng không có chi tiết gì.

Khương Chi xem thì không khỏi lắc đầu.

Cô cũng biết, đối với thập niên 80 mà nói, bộ phim điện ảnh này xem như là một bộ rất đắt khách.

“Cô cảm thấy quay không tốt sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Thi Liên Chu vang lên, dọa Khương Chi giật mình.

Cô ho nhẹ một tiếng, nghĩ đối phương bụng dạ nhỏ mọn, khách sáo nói: “Bộ phim khá hay, nhất định sẽ thành công”.

Thi Liên Chu không bị cô dỗ dành, đôi mắt phượng hẹp dài liếc cô, nheo mắt, ý cười không đến được đáy mắt.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, đúng chân chó đổi giọng: “Cái đó, tôi cảm thấy bộ phim này khá tốt, nhưng mà không nắm được đặc tả của nhân vật, có đôi khi một ánh mắt có thể gánh cả một bộ phim. Với lại phô bày quá nhiều, không để cho người xem tự dẫn dắt cảm xúc.”

“Nói ví dụ câu chuyện ‘phá tam môn’, về mặt tự sự có thể chuyên nghiệp hơn nữa, ở phần kết cục tốt nhất là tình cảm của nhân vật nên phát triển khớp với tình tiết của cốt truyện, vậy vừa thể hiện sự thích nghi của bản thân trước hiện thực của thời đại mà còn bộc lộ cảm xúc lý tưởng sống của nhân vật.”

“……”

Khương Chi nói huyên thuyên quên mất người ngồi bên cạnh là Thi Liên Chu, bày tỏ toàn bộ cảm xúc của bản thân sau khi xem xong.

Đương nhiên, góc nhìn của cô xuất phát từ góc nhìn của một người hiện đại, tự nhiên yêu cầu sẽ cao hơn, đối với người thời đại này mà nói, bộ 《 chiến loạn 》này tuyệt đối được xem là một bộ phim xuất sắc.

Lúc ban đầu Thi Liên Chu củng chỉ tùy tiện nghe thử, nhưng sau đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Anh phát hiện chi tiết mà đối phương đề cập quả thực có vấn đề, nếu có thể cải thiện thì chất lượng của bộ phim sẽ tốt hơn, cô có đề cập tới một vài phương thức quay phim mà anh cũng chưa từng nghe thấy, nhưng đi sâu vào trong lại cảm thấy vô cùng hợp lý và tiến bộ.

Nghĩ tới đây, Thi Liên Chu dùng ánh mắt khác nhìn về phía Khương Chi, không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, mà là sự tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ sâu xa, nghi ngờ, anh cũng không cảm thấy ánh mắt này hơi quá giới hạn đối với một người phụ nữ thôn quê bình thường.