Mấy người vào rạp chiếu phim, thông qua sự giới thiệu của An Thiên Tứ được biết, ngoài sảnh phía nam của rạp chiếu phim này tổng cộng có ba tầng, cửa đại sảnh tầng một dẫn đến khán phòng, hai bên hông có hai cầu thang dẫn tới đại sảnh tầng hai, vào tòa nhà chính, tầng ba chính là phòng chiếu phim.
An Thiên Tứ còn nhớ lời nói đã từng nói với Tiểu Qua nên đã tìm người mua được một túi bắp rang ở cửa hông của rạp chiếu phim.
Khương Chi không thấy mấy người Thi Nam Châu, cũng không cố đi tìm.
Bọn họ không dừng lại, tự mua vé cho hai vợ chồng Khương Trường Hưng sau đó thông qua kiểm vé rồi đi thẳng lên phòng chiếu phim tầng ba.
Tiểu Qua nhìn thấy phòng chiếu phim to như vậy, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Oa, chỗ này thật lớn!”
Khương Trường Hưng và Điền Lệ là lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, hai người cũng không khỏi cảm thấy giật mình vì quy mô của nơi này.
Khương Chi cũng âm thầm gật đầu, thoạt nhìn chỗ này có thể chứa hơn một ngàn người.
An Thiên Tứ cười nói: “Ở đây có 31 hàng ghế, 10 hàng ghế trên lầu, có thể chứa được nhiều nhất là trên 1300 người”.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, đúng là cô chưa từng thấy một bộ phim lớn nào mà có hơn một ngàn người cùng xem.
“Vé của chúng ta không ở cùng một chỗ, vậy chia nhau tìm chỗ ngồi đi, đợi sau khi kết thúc thì tập hợp ở cửa rạp chiếu phim.”
Khương Chi nhìn số ngồi trên vé, cô và Tiểu Qua tuy là không gần sát nhau nhưng khoảng cách cũng không xa, một cái là số 1 hàng 19, một cái là số 3 hàng 19, An Thiên Tứ là số 6 hàng 25, hai vợ chồng Khương Trường Hưng lại càng xa về phía sau.
Sau khi mọi người chia ra, Khương Chi dẫn theo Tiểu Qua tìm được chỗ ngồi.
Chỗ đó, Thi Nam Châu, Cố Tuyển và Thi Liên Chu đã ngồi sẵn, bọn họ là sáu chỗ ngồi liền nhau cùng một hàng!
Khương Chi day day mi mắt kinh hoàng, lại kéo khăn quàng cổ lên trên, chỉ để lộ ra một đôi mắt, mới chầm chậm đi tới.
Thi Nam Châu vừa thấy Tiểu Qua đến đã vui vẻ nói: “Đản Tử! Em tới rồi!”
Tiểu Qua được gặp lại cô bé, cũng rất vui mừng, nhưng vẫn nhắc nhở nói: “Chị Xuân Xuân, hiện giờ em không còn tên là Đản Tử, mẹ đã đăng ký hộ khẩu cho em, hiện giờ em tên là Khương Nam Qua, chị có thể gọi em là Tiểu Qua!”
Thi Nam Châu hơi kinh ngạc, cười nói: “Chúng ta vẫn còn rất có duyên đấy, hiện giờ chị tên là Thi Nam Châu, em tên là Khương Nam Qua, tên chúng ta đều có chữ Nam.”
Tuy rằng kết quả giám định của cô bé vẫn chưa có, nhưng về cơ bản thân phận đã được xác định, cô bé cũng từ Khương Xuân trở thành Thi Nam Châu.
Cô bé thích cái tên Thi Nam Châu này, cô bé nhớ mang máng khi còn nhỏ có người gọi cô bé là Châu Châu.
Khương Chi nghe hai người này nói chuyện với nhau thì không nhịn được rụt cổ lại.
Quả nhiên, cô phát hiện một ánh mắt lạnh lùng liếc tới.
Ở đó, Thi Liên Chu đang ngồi vắt chân, lối đi nhỏ hẹp có chút chật chội, anh đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, ngón tay đẹp gõ nhẹ lên chiếc ghế dựa, phát ra âm thanh giòn tan, như đang gõ vào trái tim cô.
Thi Nam Châu cười nói: “Dì Chi Tử, mọi người mau ngồi xuống.”
Khương Chi rầu rĩ gật đầu, nhưng vừa thấy chỗ ngồi thì khóe môi lại căng cứng.
Cách sắp xếp chỗ ngồi này thật khiến cô đau đầu, tổng cộng sáu vị trí, Cố Tuyển không hề nghi ngờ ngồi chung với Thi Nam Châu, Thi Liên Chu lại không theo sắp xếp thông thường, ngồi ở phía ngoài bên hông, cách Thi Nam Châu hai chỗ.
Cách ra hai chỗ đương nhiên một chỗ dành cho Tiểu Qua, dù sao Tiểu Qua cũng là được Thi Nam Châu mời nên sẽ ngồi kế bên cô bé, vậy cô là mẹ của Tiểu Qua, lại phải ngồi cùng với anh.
Cứ như vậy, cô phải ngồi ở bên cạnh Thi Liên Chu!
Tiểu Qua đã ngồi xuống.
Thi Nam Châu ngẩng đầu nhìn Khương Chi, thúc giục: “Dì Chi Tử, dì sao vậy? Mau ngồi xuống đi? Phim sắp bắt đầu rồi.”
Khương Chi trả lời qua loa một câu, cắn răng ngồi xuống bên cạnh Thi Liên Chu.