Anh ấy ôm Tiểu Qua lên xe bò trước, sau đó mới dùng đôi chân dài của mình leo lên xe bò ngồi cạnh cậu bé.
Sau khi đội ngũ đi xem phim lại nhiều hơn thì Khương Trường Hưng quất roi một cái, con bò liền nhanh chóng chạy.
Khương Chi giơ tay lau mặt Tiểu Qua, lấy một bọc đuôi lợn kho từ trong túi, đã được cắt sẵn hết, cô sợ đứa trẻ đói nên lúc ra cửa đã gói xong, thời kỳ này thời gian xem phim ngắn cũng phải mất một giờ.
Tiểu Qua ngửi thấy mùi thơm, liền ăn một cách ngấu nghiến.
An Thiên Tứ ngồi ở bên cạnh cậu bé, ngửi thấy mùi vị này, cũng cảm thấy hơi đói, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Khương Chi cảm giác được gió mát thổi vào mặt, thuận miệng nói: “Đuôi heo kho.”
An Thiên Tứ hiểu ra, là thịt kho đó.
Tiểu Qua ăn, ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của An Thiên Tứ, cậu bé suy nghĩ, có hơi do dự nhưng vẫn chào mời bằng giọng trẻ con: “Thầy, có phải thầy đói rồi không? Thầy có muốn ăn một chút không? Mẹ em làm thịt kho ăn rất ngon!”
An Thiên Tứ có chút ngại ngùng cười cười, xua tay từ chối, anh ấy dù có tham ăn cũng ngại tranh giành đồ ăn với một đứa trẻ.
Khương Chi thấy anh ấy ăn mặc lịch sự, nghĩ có thể phát triển thành khách hàng tiềm năng thì cười nói: “Ăn chút đi, là tôi mới làm hôm nay, định ngày mai đến trấn trên mở quán bán thịt kho, đúng lúc thầy An nếm thử mùi vị đi, xem có thị trường không.”
Nghe vậy, An Thiên Tứ có chút kinh ngạc mà nhìn cô một cái.
Môi anh ấy hơi mấp máy, muốn hỏi xem vì cái gì mà cô muốn buôn bán, ba của Khương Nam Qua đâu, nhưng nghĩ lại đây là việc riêng của nhà người khác, nên cũng không nói nhiều, vươn tay lấy đuôi heo cho vào trong miệng.
Thoáng chốc, một cảm giác giòn tan, vị giòn xốp kéo lại, chất thịt thơm ngon, mỗi khi nhai lại lưu lại mùi thơm trong miệng.
An Thiên Tứ có chút giật mình, cẩn thận thưởng thức hương vị trong đó, chỉ cảm thấy càng ăn càng thơm, ăn ngon đến mức anh ấy không dừng được.
DTV
Bất tri bất giác, anh ấy đã ăn rất nhiều.
Tiểu Qua có chút buồn bực nhìn về phía An Thiên Tứ: “Thầy, thầy ăn sắp hết rồi.”
Nghe vậy, trên mặt An Thiên Tứ hiện lên một tia xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, anh ấy không ngờ bản thân lại không biết kiềm chế như vậy, thật đúng là tên không biết xấu hổ tranh giành thức ăn với đứa nhỏ.
Anh ấy vội vàng nói: “Đợi lát nữa lên tới trấn trên, thầy mua bắp rang cho em được không?”
Tiểu Qua nhìn anh ấy một cái, yên lặng gật đầu.
Khương Chi rất có hứng thú liếc mắt nhìn An Thiên Tứ một cái, cảm giác khá thú vị.
An Thiên Tứ bị nhìn đến cả người khó chịu, không biết nói gì nên kiếm chuyện để nói: “Mẹ của Nam Qua, cô biết 《 chiến loạn 》 kể về chuyện gì không?”
Khương Chi lắc đầu, thật sự đúng là cô không biết.
An Thiên Tứ thấy cô dời mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “《 chiến loạn 》 kể về năm đầu dân quốc, quân phiệt giao chiến, dân chúng lầm than, chuyện kể về Tôn tiên sinh cứu vớt vạn dân trong dầu sôi lửa bỏng.”
Khương Chi nghe An Thiên Tứ chậm rãi nói, lại nảy sinh chút hứng thú đối với bộ phim《 chiến loạn 》này.
Trên đường đi, hai vợ chồng Điền Lệ và Khương Trường Hưng đều không xen vào, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái đảo qua Khương Chi và An Thiên Tứ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đã đi tới thị trấn.
Trấn Đại Danh về đêm, ven đường có ánh đèn đường mờ ảo, trên đường còn có mấy người tụm năm tụm ba đi bộ cùng nhau, bọn họ đều là công nhân vừa tan làm, đi tận hưởng cuộc sống về đêm.
Khương Trường Hưng rất quen thuộc với thị trấn, lái xe bò đi tới trước cửa rạp chiếu phim.
Khương Chi ngẩng đầu đánh giá, tòa kiến trúc cao lớn này đứng sừng sững giữa rất nhiều ngôi nhà trệt như hạc trong bầy gà, phía trên treo một tấm biển, bên trên viết “Rạp chiếu phim Hoa Lan”, còn vẽ hình hoa lan bên cạnh.
An Thiên Tứ rõ ràng không phải lần đầu tiên tới, sau khi Khương Trường Hưng tìm chỗ đỗ xe bò xong thì dẫn mọi người vào rạp chiếu phim.