Lúc này, trời bắt đầu tối rồi.
Khương Chi ước chừng thời gian, nên đi đón Tiểu Qua rồi.
Suy nghĩ buổi tối còn phải lên trấn Đại Danh xem phim, cô liền nói với Điền Hoán Mai: “Thím, lát nữa cháu phải lên thị trấn một chuyến, có thể nhờ anh Trường Hưng chở cháu đi một chuyến được không? Cháu mời anh ấy xem phim, còn cho thêm hai đồng lộ phí nữa.”
Trời đã quá tối, đi ra ngoài cũng không tiện, đương nhiên giá cả sẽ đắt hơn rất nhiều.
Hôm nay Điền Hoán Mai đã bị tiền đập cho c.h.ế.t lặng, bà ấy luôn miệng nói: “Được, bây giờ thím sẽ về nói với thằng bé một tiếng.”
Khương Chi tiễn mấy người đi, trở về nhà, cô mua một chiếc khăn quàng cổ màu xám để che kín mặt, cô khóa cửa lại rồi đi về phía nhà Khương Đức Hải, Khương Trường Hưng đã chuẩn bị xong xe bò rồi, anh ấy biết có thể kiếm hai đồng thì nụ cười trên môi không thể nào giấu được.
Vợ anh ấy ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, không biết đang nói chuyện gì.
Vợ Khương Trường Hưng là người ở thôn bên cạnh, là bà con xa của nhà Điền Hoán Mai, tên là Điền Lệ, cô ấy trời sinh mắt to mày rậm, không tính là đẹp, nhưng lại là khuôn mặt “con dâu” vô cùng nổi tiếng trong thôn.
Không biết Điền Lệ đã nói gì, Khương Trường Hưng không nhịn được nói: “Ôi trời anh biết rồi, em đừng nói nữa, coi chừng người khác nghe thấy lại cười nhạo.”
Anh ấy mới vừa nói xong liền nhìn thấy Khương Chi.
Điền Lệ cũng nhìn thấy Khương Chi, trong mắt cô ấy thoáng hiện lên một tia địch ý, sau đó cười nói: “Chi Tử, trễ như vậy mà cô còn lên thị trấn xem phim à? Ban đêm rất không an toàn đó, không thể để ngày mai đi sao?”
Điền Lệ mới gả cho Khương Trường Hưng chưa đến mấy năm, cô ta cũng biết lúc đầu anh ấy có chút tâm tư với Khương Chi.
Khương Chi nói: “Có người mời đứa nhỏ xem phim, tôi phải đi theo thằng bé. Như vậy đi, chị dâu đi chung với anh Trường Hưng luôn đi, tôi mời hai ngươi xem phim, xem xong chúng ta cùng nhau về, như vậy được không?”
Cô có tâm tư nhạy cảm, đương nhiên có thể nhận ra được địch ý của Điền Lệ, cho nên lập tức cười nói.
Trong thôn lời ong tiếng ve nhiều, cô và Khương Trường Hưng thật sự không thích hợp đi riêng với nhau vào buồi tối, rất dễ khiến những người phụ nữ nhiều chuyện nói này nói kia.
Hơn nữa một vé xem phim chỉ có giá tám hào, chút tiền này cô vẫn có thể bỏ ra được.
Điền Lệ nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Thật sao? Cô cũng mời tôi xem phim?”
Khương Chi nói: “Ừm, đứa nhỏ cũng sắp tan học, chúng ta đi thôi.”
Vừa nói như vậy, Điền Lệ cũng không từ chối, cô ấy ngồi lên xe bò, Khương Trường Hưng liền lái xe rời đi.
...
Trường tiểu học trong thôn.
Mấy người học sinh cũng về gần hết rồi, Khương Chi liếc một cái đã nhìn thấy Tiểu Qua đứng chung một chỗ với thầy giáo An.
Tiểu Qua nhìn thấy Khương Chi, cậu bé vui mừng vẫy tay nói: “Mẹ! Con ở đây!”
An Thiên Tứ ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Khương Chi ngồi trên xe bò, cô dùng khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt dưới, anh ấy cười nói: “Mẹ Nam Qua dẫn em ấy đi đâu à?”
Khương Chi còn chưa lên tiếng, Tiểu Qua đã rất hưng phấn mà nói: “Mẹ con em lên thị trấn xem phim!”
An Thiên Tứ sững sốt một chút, lập tức nói: “Mọi người đi xem phim《 chiến loạn 》 mới chiếu à?”
Khương Chi nhướng mày, gật đầu.
An Thiên Tứ cười một tiếng: “Vậy thì thật đúng là trùng hợp, hôm nay tôi cũng muốn lên trấn trên để xem bộ phim này, bây giờ là năm giờ, đến đó cũng vừa kịp lúc, mọi người có muốn đi chung với tôi không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Vậy thì thầy giáo An lên xe đi, ngồi xe bò nhanh hơn chút, buổi tối đi về cũng tiện.”
An Thiên Tứ gật đầu, anh ấy để xe đạp ở chỗ ký túc xá giáo viên.