Khương Chi lấy tiền ra, lúc này cô mới nhớ rằng trên người mình chỉ có tờ tiền 10 đồng, chính là tiền cô phiên dịch bản thảo kiếm được, trên người cô không tiền lẻ, chỉ có thể nói: “Mấy thím này, trên người cháu không có tiền lẻ, mọi người có thể thối tiền được không?”
Mấy người phụ nữ vừa nhìn thấy tờ 10 đồng Khương Chi cầm trong tay thì bọn họ kích động đến mức mắt đỏ lên, đây là thật sự đưa tiền đó!
Bọn họ vội vàng nói: “Bây giờ tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay, tôi đi ngay đây, cháu chờ nhé!”
Dứt lời, người nào người nấy giống như vội đi đầu thai vậy, vội vàng nôn nóng chạy về nhà, cũng không thèm nói chuyện với những người gặp trên đường, bọn họ phải nhanh chóng tính tiền xong, sau đó lại lên núi đào một đợt măng nữa, bữa trưa giải quyết trên núi luôn là được rồi.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã cầm tiền lẻ trở lại, có xu có hào.
DTV
Khương Chi tính tiền rõ ràng cho từng người một, sau đó thối tiền lại, cô để măng núi ở chỗ đất trống trong phòng bếp, sau khi cô trả cái sọt lại, mấy người phụ nữ cũng không rảnh nói chuyện, bọn họ đeo giỏ lên rồi chạy lên núi giống như một trận gió.
Khương Chi không nhịn được mà bật cười.
Cô trở về phòng bếp, đóng cửa lại, nhìn măng núi đầy đất, cô cũng không trì hoãn mà bắt đầu bán đồ.
[Đinh —— kiểm tra được hai mươi tám cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân mười bốn đồng, mời ký chủ “bán hàng loạt”]
Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được ba trăm chín mươi hai đồng.
Đinh —— kiểm tra được hai mươi cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân mười bốn đồng, mời ký chủ “bán hàng loạt”
Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được hai trăm tám mươi đồng
...
Khương Chi dùng chút sức lực bán hết toàn bộ măng núi, thông tin tài sản ở góc trái phía dưới bảng đã biến thành: một ngàn một trăm mười tám đồng.
Khuôn mặt cô giãn ra, trong lòng vui sướng không dứt.
Tuy nói trên thực tế, cô cũng đã tiêu rất nhiều tiền, nhưng tốc độ tiền hệ thống tăng lên cũng khá đáng mừng.
Lúc này, thịt kho ùng ục trong nồi cũng tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
Khương Chi giở nắp nồi lên, mùi thơm của thuốc bắc và gia vị xông vào mũi, mùi hương đặc biệt kéo dài khiến người ta say mê, nồi nước kho đang nổi bong bóng đậm đà mà không quá mặn, thơm mà không đục, đậm đà chứ không nhạt nhẽo, thịt cũng dần dần ngấm nước kho chuyển sang màu đỏ sáng.
Nồi thịt kho mà cô bỏ ra rất nhiều tiền để nấu, coi như là thành công rồi.
Sau khi đám người Điền Hoán Mai rời đi, lại có không ít người lần lượt đến bán măng núi.
Khương Chi đếm số lượng rồi tính tiền như thường lệ, một buổi chiều, thực tế cô đã tiêu hết số tiền là hơn hai trăm đồng, ngược lại tiền hệ thống lại đạt đến con số đáng kinh ngạc, hai mươi hai ngàn bốn trăm đồng.
Khi mặt trời sắp lặn, mấy người Điền Hoán Mai lại đến rồi.
Mặc dù khuôn mặt của bọn họ tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự vui mừng rạng rỡ, cả ngày hôm nay bọn họ kiếm không ít tiền, “Chi Tử, hôm nay trời quá tối rồi, không thể nào lên núi nữa, chờ đến ngày mai, ngày mai mấy thím lại đi đào măng, cháu còn thu mua hay không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Cháu mua, ngày mai cháu vẫn mua! Nhưng mà ngày mai cháu phải lên thị trấn, mọi người đào được măng cứ chuyển về nhà trước, đợi cháu về, chúng ta mới tính tiền, được không?”
Mấy người Điền Hoán Mai nếm được ngon ngọt, nào có không được? Bọn họ lập tức luôn miệng đồng ý.
Khương Chi sợ có người mạo hiểm trời tối vào núi, liền nói: “Thím, phiền thím nói cho người khác biết, buổi tối cháu không mua măng, nói mọi người đừng lên núi, mạng không còn thì cái gì cũng không còn, cháu chỉ mua măng đào được ban ngày thôi.”
Điền Hoán Mai gật đầu đồng ý, bà ấy biết ý của Khương Chi, đừng nói chứ, thật sự có loại người cần tiền không cần mạng đó.