Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 86




Khương Chi kiểm tra tiền trong hệ thống, còn lại 704. 2 đồng, cô suy nghĩ đến chuyện mình sắp bán đồ một đợt măng núi lớn, cuối cùng cô vẫn nghiến răng mua năm cân tai heo, năm cân đuôi heo và mười cân lòng heo.

Cũng không phải cô không muốn mua thêm, chỉ là điều kiện không cho phép.

Một cân tai heo ba mươi đồng, năm cân chính là một trăm năm mươi đồng.

Một cân đuôi heo là sáu mươi đồng, năm cân là ba trăm đồng.

Trong đó rẻ nhất là ruột heo, một cân mười ba đồng, mười cân tốn một trăm ba mươi đồng.

Khương Chi hít sâu một hơi, cô dùng số tiền còn lại mua những loại thuốc bắc cần dùng để kho và một ít cánh vịt, cổ vịt, lưỡi vịt......

Cô nhìn số tiền trống không thì đau lòng không thôi, cũng may hệ thống bán đồ đều là những sản phẩm đã được xử lý sạch sẽ, những sản phẩm thịt heo và cánh vịt, cổ vịt, lưỡi vịt..... này nhìn vô cùng tươi ngon, mua với cái giá này cũng không xem là lỗ.

Khương Chi nhìn nguyên liệu đầy ắp, cũng không rảnh đau lòng vì tiền ít đi, cô vén tay áo lên, bắt đầu làm nước kho thịt.

Khương Chi Tử là người sành ăn chính hiệu, đời trước cô đã tốn không ít tiền để có được những công thức món ngon gia truyền.

Trong số những món này có một món được lòng cô nhất, đó chính là cổ vịt, lưỡi vịt, cánh vịt... kho vị tứ xuyên, nhưng mà người biết ăn mấy thứ này còn quá ít, chuyện quan trọng nhất chính là, cửa hàng bán thịt ở trên trấn căn bản cũng không bán riêng cánh vịt, cổ vịt, lưỡi vịt....., cô cũng không thể nào giải thích nguồn gốc, cho nên cũng chỉ mua một ít để nấu bán, nếu không sẽ làm lộ sơ hở của bản thân.

Đây không phải lần đầu Khương Chi kho thịt, cô nấu rất thuần thục.

Không biết qua bao lâu, một nồi nước kho thịt màu nâu đỏ có mùi thơm dễ chịu đã được nấu xong rồi.

Mùi này thấm vào khứu giác của con người, chỉ ngửi thôi cũng thấy đói đến nỗi bụng kêu ùng ục.

Khương Chi nếm thử một miếng, cô thấy không có vấn đề gì mới bỏ thịt vào trong, bắt đầu kho.

Cô mới vừa đậy nắp nồi lại, thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài sân, cô đi ra ngoài xem thử, mấy người phụ nữ do Điền Hoán Mai dẫn đầu cõng cái sọt đầy ắp đứng bên ngoài sân, thấy cô đi ra thì bọn họ lập tức nở một nụ cười thân thiết nhiệt tình.

“Chi Tử, mấy thím đào măng về rồi đây, cháu xem thử đi?”

Nói đến câu cuối cùng, tim Điền Hoán Mai đập giống như đánh trống vậy, chỉ sợ rằng Khương Chi không thu mua măng núi làm bọn họ phí công làm việc.

Mấy người phụ nữ cũng chà xát tay, bọn họ căng thẳng đến mức cũng không biết nói gì, một búp măng trả ba xu, số búp măng trong sọt của mỗi người trong số bọn họ không có một trăm cũng có tám mươi, ít nhất có thể kiếm hơn hai đồng!

Một ngày kiếm hai đồng, thật sự đúng là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ!

Phải biết, những người ăn lương thực hàng hóa ở trấn trên một ngày cũng kiếm không đến hai đồng!

Khương Chi cười mở cửa nhà, vẫy tay nói: “Mấy thím mau vào, cháu sẽ tính tiền cho từng người một nhé.”

Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người yên lòng, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết nhiệt tình, cứ một câu lại một câu “Cháu gái” mà gọi.

Khương Chi tìm cái ghế ngồi xuống, bắt đầu đếm số măng ở trong sọt cho mọi người, cô lựa những búp măng bị hư bỏ sang một bên, vì cô không biết hệ thống có thu mua măng bị hỏng hay không, có ép giá hay không, cô cũng không phải người tiêu tiền như rác.

Cô tính tiền cho Điền Hoán Mai trước rồi nói: “Thím, trong sọt của thím có tổng cộng một trăm lẻ ba búp măng, cháu sẽ đưa cho thím ba đồng lẻ chín xu, không có vấn đề gì chứ?”

Điền Hoán Mai nghe vậy liền trợn mắt, ba đồng lẻ chín xu!

DTV

Bản thân bà ấy cũng không ngờ rằng lại đào được nhiều như vậy.