Khương Chi cũng không khách sáo, nói một hơi: “Là như thế này, cháu cần rất nhiều măng nhỏ trên núi Chi Tử, nhưng trên núi nguy hiểm, bản thân cháu không dám đi, cháu suy nghĩ rồi muốn tìm chú Đức Hải giúp đỡ cháu, mời người trong thôn cùng nhau lên núi đào măng, một búp măng cháu có thể trả ba xu, mọi người cùng nhau đào, những dã thú trên núi kia chắc chắn cũng không dám ra ngoài, chú cảm thấy thế nào?”
Cô vừa dứt lời, Khương Đức Hải và Điền Hoán Mai liền giật mình trợn to mắt.
Búp măng nhỏ?
Một búp măng trả ba xu? Mười búp chính là ba hào, tay chân nhanh nhẹn chút, một ngày bọn họ đào trên trăm búp măng cũng không phải là vấn đề, một trăm búp sẽ nhận được ba đồng, chuyện này là thật sao? Có chuyện tốt như vậy sao?
Hơi thở của Điền Hoán Mai cũng nặng nề hơn mấy phần.
Bà ấy kiềm chế suy nghĩ muốn lên núi đào măng ngay lập tức, lo lắng nói: “Cháu gái, cháu nói thật à? Đào một búp măng trả ba xu?”
Nếu như chuyện này là thật, nhà bọn họ có thể dựa vào việc đào măng núi, có thêm một khoản tiền lớn để chi tiêu!
Khương Chi gật đầu: “Thật đó thím, một búp măng ba xu, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Đôi mắt Điền Hoán Mai sáng lên, bà ấy cũng không lo nói chuyện với Khương Chi nữa, bà ấy lập tức dùng khăn vải bọc đầu, đeo cái sọt lớn, vác cái cuốc rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Điền Hoán Mai cũng không ngu, bà ấy biết trên núi nguy hiểm, còn thuận đường đi gọi mấy người phụ nữ có quan hệ tốt với mình, bọn họ đi thẳng một đường lên núi.
Bọn họ có thể chiếm tiên cơ này, thì phải đào nhiều thêm mấy búp măng, kiếm thêm mấy đồng tiền.
Điền Hoán Mai vừa đi, Khương Đức Hải cũng ngồi không yên, ông ấy phải đi tuyên truyền, trên núi có rất nhiều rừng trúc, nếu thật sự có thể dựa vào đào măng núi để kiếm tiền, vậy thì thôn bọn họ sẽ giàu có một khoảng thời gian rồi.
Ông ấy nghĩ như vậy, nhưng lại có chút bận tâm nhìn về phía Khương Chi: “Cháu gái, thật sự có bao nhiêu lấy bấy nhiêu à?”
Khương Chi cười một tiếng, khẳng định nói: “Thật đó, có bao nhiêu cháu lấy bấy nhiêu.”
Giá hệ thống thu mua một cân măng dại trên núi là mười mấy đồng, cô có thể thông qua hệ thống mua sản phẩm quý hiếm để bán, cho nên cho dù cô mua một búp măng với giá ba xu thì lợi nhuận của cô cũng là điều người khác không thể tưởng tượng được.
Khương Đức Hải nhận được câu trả lời, sau khi ông ấy tiễn Khương Chi đi thì ông ấy liền triệu tập người trong thôn để thông báo tin tức này.
Nhất thời, trong thôn nổi lên cơn sốt đào măng.
Khương Chi trở về nhà, cô chui vào phòng bếp.
Tối hôm qua lúc Khương Chi nướng thịt heo, cô nghĩ đến chuyện có thể bán thức ăn kiếm tiền, mà thứ dễ kiếm tiền nhất, cũng tiện lợi nhất không có món nào bằng thịt kho, cô đã từng đọc không ít tiểu thuyết, bước đầu tiên để làm giàu của nhân vật chính đều là bán thịt kho.
Trên thực tế, đó bởi vì thịt kho là tiện lợi nhất, tiền đầu tư ít nhất và lợi nhuận lớn nhất.
Một nồi nước kho, kho càng lâu càng tốt, còn nguyên liệu kho thì Khương Chi không cần phải lo lắng, cô chỉ cần chọn thịt xong, xử lý sạch sẽ, là có thể tạo thành sự nghiệp bán hàng theo trình tự, đúng thật là một việc làm ăn mua bán có thể làm lâu dài.
Trước mắt, sự nghiệp viết tiểu thuyết của cô vẫn chưa khởi bước, cô muốn làm lại nghề cũ bán đồ cổ cũng không có tiền, cô có vài suy nghĩ về việc bán quần áo, nhưng nếu thật sự muốn bắt tay vào làm mà không có người nào giúp đỡ cũng không dễ dàng gì, còn nếu cô bán chuối, bán trái cây thì cũng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng rủi ro không nhỏ.
Nếu phải nói bán gì đáng tin chút, vậy thì chính là việc bán thức ăn rồi.
Thịt kho, cánh vịt, cổ vịt, lưỡi vịt....., gà rán không tách xương, vịt bản tràng, tôm hùm đất tê cay, bánh kẹp thịt, bánh rán ngũ cốc, trà sữa gì đó. Đều là những món ăn vặt ngon được mọi người nhất trí công nhận.
Bây giờ tiệm cơm quốc doanh đã sa sút, quầy bán đồ ăn mọc lên như măng mọc sau cơn mưa vậy, cô không tin cô không kiếm được tiền!
Nói làm liền làm!