Khương Chi khẽ cười, niềm vui của bọn nhỏ luôn đến nhanh như vậy.
Lúc đến trường học, Tiểu Qua và những người bạn học đi cùng đường đã trở thành một nhóm, bọn nhỏ kề vai sát cánh đi vào trường học.
Khương Chi đút một tay trong túi, mỉm cười và vẫy tay với cậu bé.
Lúc này, một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng: “Cô là mẹ của Khương Nam Qua đúng không?”
Khương Chi quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang dắt xe đạp, trông anh ấy có vẻ cao gầy, một mái tóc dài đen nhanh, nụ cười trên mặt vô cùng cởi mở, khiến người ta cảm thấy thiện cảm gấp đôi.
Khương Chi thoáng nhớ lại, liền nhớ rằng ngày đó lúc cô đi thăm phòng học đã từng gặp anh ấy, cô khách sáo nói: “Thầy giáo An?”
Cô từng nghe hiệu trưởng nói, thầy giáo An này đến từ huyện Thẩm.
An Thiên Tứ hơi ngạc nhiên nói: “Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Khương Chi cười không nói.
An Thiên Tứ cũng không thèm để ý, anh ấy cười tỏa sáng nói: “Khương Nam Qua là một hạt giống tốt, em ấy học thuộc lòng rất nhanh, năng lực hiểu bài cũng tốt hơn những em học sinh khác, cô có thể đưa cậu bé đi học là quyết định rất tốt, sau này em ấy nhất định có thể thi lên đại học, trong nhà phải cho em ấy đi học lâu dài mới được.”
Hôm qua An Thiên Tứ dạy Khương Nam Qua, anh ấy còn cảm thấy giật mình vì sự thông minh của thằng bé.
Khương Chi nghe vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy tự hào, cô luôn miệng nói: “Thầy giáo An yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Tiểu Qua đi học thật tốt, ngày thường thằng bé ở trường học còn cần thầy chăm sóc nhiều hơn.”
“Đó cũng là bổn phận của tôi, cô không cần lo lắng.”
An Thiên Tứ có thể nhìn ra Khương Chi nói những lời này đều là thật lòng, anh ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ấy làm thầy giáo đã năm năm, đúng thật là lần đầu tiên gặp được đứa nhỏ có thiên phú như vậy, nếu như em ấy vì nguyên nhân gia đình mà thôi học thì thật sự quá đáng tiếc rồi.
Hai người khen qua khen lại, trò chuyện với nhau rất vui.
Sau khi Khương Chi tạm biệt An Thiên Tứ, thì đi đến nhà Khương Đức Hải.
Đầu mùa xuân, dã thú trên núi quá nhiều, nếu như chỉ dựa vào bản thân cô, không chỉ có nguy hiểm mà cô cũng không nắm chắc ở trong khoảng thời gian ngắn có thể đào nhiều măng núi hơn, thứ kia đối với người khác mà nói là đồ ăn khó ăn, nhưng đối với cô mà nói đó, măng núi chính là bạc trắng lóa đó!
Cô phải cân nhắc lợi dụng sức lực của người khác, ở trong thời gian ngắn nhất mà dùng hết khả năng để đào măng núi.
Dù sao thì giá cả mà hệ thống đưa ra sẽ giảm dần theo thời gian, chuyện này đối với cô mà nói, không nghi ngờ gì chính là “Tin dữ”.
Khương Chi bây giờ đã xem như là khách quen của nhà Khương Đức Hải rồi.
Việc cô đến chơi được Khương Đức Hải và Điền Hoán Mai đồng lòng chào đón, hai người tối hôm qua đều may mắn nếm được mùi vị của món thịt heo rừng nướng, bây giờ nhớ lại bọn họ vẫn thèm chảy nước miếng, hận thời gian không thể trở lại tối hôm qua, để bọn họ có thể thưởng thức thêm một lần nữa.
Điền Hoán Mai cười híp mắt rót trà cho cô, bà ấy nói: “Cháu đừng để ý đến mụ đàn bà Khương Quế Phân kia, không có chuyện gì đâu.”
Khương Chi xua tay, cô nói: “Cháu không để ý chuyện của thím Quế Phân, bây giờ cháu đến là vì có chuyện muốn bàn bạc với chú Đức Hải.”
Điền Hoán Mai nghe vậy, đôi mắt cũng sáng lên rồi.
Nhà bà ấy trong khoảng thời gian này vì có Khương Chi Tử nên được ăn rất nhiều bữa thịt, cô gái này không biết nói sao nữa, chưa nói tới chuyện làm việc chu đáo khiến người khác không bắt bẻ được gì, mà lần nào cô cũng có thể để người bên cạnh hưởng lợi ké, chuyện con bé muốn bàn bạc nhất định là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Điền Hoán Mai liền nhiệt tình nói: “Gì mà bàn bạc hay không bàn bạc chứ, có chuyện gì cháu cứ nói.”
Khương Đức Hải nhìn vợ một cái, ông ấy cũng không phản bác mà hút thuốc nói: “Cháu gái, cháu nói đi, chú có thể giúp cháu làm gì?”