Tiểu Qua muốn đi học, tài nguyên hoang dã trên núi cực kỳ dồi dào, trước mắt cô sẽ không rời thôn Khương gia, ít nhất phải đợi cô thu thập hết tất cả măng trên núi, nếu như vậy, việc nâng cao danh tiếng của cô là việc cần thiết phải thực hiện.
Cô cũng không phải hiệp sĩ cô đơn, danh tiếng của cô cũng là thứ quan trọng nhất đối với bọn.
Hơn nữa, ai lại muốn trở thành một ‘thứ rác rưởi’ khiến người ghét chứ?
Nghĩ như vậy, Khương Chi cười nói: “Chuyện thím Quế Phân vừa nói cháu cũng không biết, hôm nay lúc ở trên núi cháu gặp phải một con lợn rừng, cho nên trở về hơi muộn, cũng không nghe được chuyện chị hai bị lợn rừng cắn, dù sao cũng là chị em, nếu có thời gian cháu sẽ đến bệnh viện thăm chị ấy một chút.”
“Trước đây đều là do cháu không tốt, nhưng cuộc sống khó khăn, đều bởi vì không có thức ăn nên mới gây ra những chuyện như vậy.”
“Chỗ của cháu cũng không có gì ngon cả, hôm nay chủ nhật được con lợn rừng con này, mới vừa nướng xong, mọi người cùng nhau ăn thử nhé, thím Quế Phân đêm khuya thế này lại gọi mọi người đến đây, là hàng xóm của thím ấy, cháu cũng cảm thấy hơi xấu hổ.”
Nói xong, Khương Chi bắt đầu cắt thịt.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay[1].
[1] Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Người trong thôn vốn dĩ đã bị mùi thịt nướng hấp dẫn khiến không ngủ được, không ngờ hôm nay còn có thể được ăn thử, trong lúc nhất thời, lời nói đột nhiên thay đổi.
“Con bé Khương Chi nói rất đúng, ai biết Hoa Lê bị lợn rừng cắn chứ? Tôi cũng không biết?”
“Đúng vậy, hơn nữa, bây giờ Khương Chi còn phải chăm sóc con, làm sao có thể chú ý được nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Người phụ nữ Khương Quế Phân này đúng là kẻ thích gây rắc rối, có phải bà ta ghi hận chuyện lần trước bị Khương Chi đánh hay không? Bà ta đáng đời bị như vậy, tùy tiện bôi nhọ danh dự của người khác, đáng bị đánh. Ai mà không biết thanh danh đối với một người quan trọng đến mức nào?”
“Haiz, bà ta chính là kẻ hẹp hòi, tôi còn nhớ lúc trẻ bà ta…….”
“……”
Mọi người đều nhận được chỗ tốt, bắt đầu nhất trí ‘đối ngoại’.
Khuôn mặt của Khương Quế Phân tức giận đến mức vặn vẹo, quan trọng hơn là một số người phụ nữ xấp xỉ tuổi bà ta bắt đầu kể lại chuyện khi còn trẻ của bà ta, một đám thanh niên trẻ tuổi nghe rất thích thú.
Bà ta không ngờ rằng danh tiếng của Khương Chi Tử không bị hủy hoại, nhưng danh tiếng của bà ta lại hủy hoại rồi, thật sự là tự vác đá đập vào chân mình mà!
Khương Quế Phân đóng sầm cửa trở về nhà.
Khương Chi không thèm quan tâm, cô đã để lại cho Tiểu Qua một miếng to, phần còn lại đều chia cho người trong thôn.
Thịt lợn nóng hôi hổi được nướng trên lửa than, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, mọi người cũng không quan tâm có bị bỏng hay không, cắn miếng lớn, thưởng thức hương vị của thịt lợn nướng, thật sự thơm đến mức khiến người ta đổ mồ hôi.
Da giòn, thịt dai, khi ăn xong trong miệng vẫn còn để lại dư vị.
Con người của thời đại này chỉ cần được ăn no là đủ rồi, ai sẽ quan tâm đến mùi vị chứ?
Tay nghề nấu nướng của Khương Chi thật sự quá tốt, món thịt nướng của cô làm thơm nức, không chỉ chinh phục được vị giác của những người trong thôn, mà còn khiến bọn họ quên đi một cách có chọn lọc những hành vi xấu xa trong quá khứ của nguyên chủ, đám người bắt đầu lên tiếng khen ngợi cô.
Một số người phụ nữ trong tay có mối quan hệ còn trực tiếp đến gần, nghĩ đến việc làm bà mối cho Khương Chi.
Nhắc mới nhớ, Khương Chi ngoài thanh danh không dễ nghe, lại còn dẫn theo một đám con riêng ra thì cũng không có khuyết điểm gì, dù sao cô cũng có ngoại hình xinh đẹp, lại là học sinh cấp 3, tay nghề nấu nướng không ai có thể so sánh được, nếu ai cưới được Khương Chi, vậy thì cuộc sống chắc sẽ hạnh phúc lắm.
Mặc dù không thể giới thiệu cho cô ta một người đàn ông chưa kết hôn, nhưng cũng có thể giới thiệu cho cô ta một người đàn ông đã ly hôn dẫn theo vài đứa con cũng được đúng không?
“Khương Chi à, cháu có biết đội trưởng đội sản xuất ở làng bên cạnh không? Thằng bé lớn lên vừa đẹp trai, vừa trẻ trung, vợ của thằng bé đã mất khi sinh con, để lại cho cậu ấy một cô con gái, nếu như cháu đồng ý lấy cậu ấy, vậy thì sau này sẽ không ai dám coi thường cháu nữa!”
“Nếu như cháu không thích, vậy thì còn có Dụ Hưng ở thôn chúng ta, thằng bé đang làm bảo vệ cho một nhà máy trong thị trấn, mỗi tháng kiếm được hơn 30 đồng, vợ của cậu ta chạy theo người khác, cũng không có con cái, nếu cháu lấy cậu ta thì sau này cũng sẽ hạnh phúc!”
“……”
Khoé miệng Khương Chi không khỏi giật giật khi nghe được một đám ‘tài nguyên chất lượng cao’.