Giọng nói của Khương Quế Phân rất vang, chỉ một lúc sau, từng nhà đều vang lên tiếng chửi bới, sau đó thay quần áo đi ra ngoài xem trò vui.
Khuôn mặt của Tiểu Qua tái nhợt, ngồi xổm bên chân của Khương Chi, nói: “Mẹ……Mẹ ơi.”
Khương Chi lại cực kỳ bình tĩnh, hai tay cũng không rảnh rỗi, vẫn tiếp tục nướng thịt, còn an ủi nói: “Đừng sợ.”
Tiểu Qua gật đầu, bàn tay nắm chặt miếng bánh hạch đào, cũng không dám tiếp tục ăn.
Đám người rất nhanh đã chạy đến đây, không bao lâu, cái sân nhỏ nhà Khương Chi đã chật kín người, trong đám người còn có mấy gương mặt quen thuộc như Khương Trường Hưng, Bạch Hương Chi, thậm chí cả bà Tú cũng đi ra.
Khương Quế Phân gân cổ lên, đắc ý nói: “Mấy người nhìn thấy gì chưa? Khương Chi Tử nửa đêm nửa hôm ở chỗ này nướng thịt ăn một mình, Hoa Lê bị lợn rừng cắn gần như mất nửa cái mạng mà cô ta còn không đi bệnh viện thăm, con bé này chính là có tim gan đều bị hư thối rồi.”
“Hơn nữa, không cần tôi nói, nhân phẩm của nó mọi người đều biết đúng không? Theo tôi thấy, nên đuổi nó ra khỏi làng đi!”
Bà ta nói vô cùng dõng dạc hùng hồn, trong đám người quả thực có người lên tiếng phụ họa, đây hầu hết là những người bị nguyên chủ đoạt đồ.
Một người phụ nữ có vẻ rất thông minh từ trong túi lấy ra một lắm hạt dưa, đầu tiên là trừng mắt nhìn về phía Khương Chi Tử, sau đó mới vui vẻ hớn hở nói: “Những lời này của Quế Phân rất đúng, con bé Khương Chi Tử này ấy à, chậc, thật sự là mất mặt thôn của chúng ta!”
Bà Tú ôm quần áo, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, nghiêm túc nói: “Vẫn còn hận việc con bé quấy rầy hôn sự của con trai cô? Dung Hoa à, cô như vậy cũng quá nhỏ mọn rồi, cô còn đánh vỡ đầu của con bé, quên rồi sao?”
Người phụ nữ trông thông minh kia nghe vậy thì không nói gì nữa.
Bà ta cũng sợ hãi khi nhắc đến việc đánh vỡ đầu của Khương Chi Tử, lúc đó đầy đất đều là máu, m.á.u giống như sắp nhuộm đỏ cả sân nhà bọn họ.
Khương Chi giương mắt lên, hóa ra nguyên chủ đã c.h.ế.t trong tay của người phụ nữ này à.
Cô cũng không hề có ý định báo thù cho nguyên chủ, dù sao nhân phẩm của cô ta cũng thật sự khiến người cảm thấy lo ngại.
Lúc này, thịt lợn cũng nướng sắp chín rồi.
“Sao thịt lợn Khương Chi Tử nướng lại thơm như vậy?”
“Tôi cũng đang muốn nói lời này đấy, ở nhà cũng ngửi thấy mùi thơm, vừa ngửi liền cảm thấy đói bụng, cho nên mới chạy đến đây xem cuộc vui.”
“Đây là một con lợn rừng con đúng không? Khương Chi Tử lấy ở đâu?”
“Hiện tại ngọn núi này khắp nơi đều có lợn rừng, con lợn con này bị lạc đàn cũng không phải hiếm thấy, nhưng mà mùi thơm này, thật sự khiến người ta không chịu nổi nữa, mỗi ngày đều muốn ngửi, cuộc sống này thật sự khó khăn mà.”
“……”
Sự chú ý của người dân chưa bao giờ tập trung vào những lời nói của Khương Quế Phân, nói mãi, nói mãi liền đổi chủ đề.
Khương Quế Phân nghe vậy cảm thấy không đúng, ý định ban đầu của bà ta là gọi thôn dân đến đây để chỉ trích sự vô tâm của Khương Chi Tử, khiến người trong làng mất mặt, tốt nhất là nhân cơ hội này đuổi cô ta đi, ai gọi bọn họ đến đây để ngửi mùi thịt lợn nướng chứ? Đám người này sao giống như mấy trăm năm không được ăn thịt vậy?
DTV
Sắc mặt của Khương Quế Phân tái mét nghĩ.
Lúc này Khương Chi dập lửa, ngước nhìn nhiều đám người đến xem trò hay.
Thật ra cô rất muốn cảm ơn Khương Quế Phân đấy, vốn dĩ cô đang nghĩ làm thế nào để tạo danh tiếng tốt, cải thiện tiếng xấu của nguyên chủ, lúc này, cơ hội không phải đã đưa đến trước mặt rồi sao.