Đản Tử khịt khịt mũi, hoảng sợ khi nhìn thấy cái đầu heo lộ ra khỏi sọt.
“Mẹ ở trên núi đào măng, gặp phải lợn rừng và báo nên nhặt được con lợn rừng nhỏ này.”
Nói xong, Khương Chi mở cửa, kéo Đản Tử vào nhà bếp.
Đản Tử thấy con lợn rừng nhỏ m.á.u chảy đầm đìa, hoảng loạn nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Dù trái tim Khương Chi có lớn đến đâu, cũng không khỏi sụt sịt: “Không có việc gì, xem như nhặt về được một cái mạng nhỏ.”
Sắc mặt Đản Tử trắng bệch, nắm chặt lấy vạt áo của Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lên núi nữa, lúc này động vật đều ra ngoài tìm thức ăn, rất nguy hiểm, đến lúc này thường người dân trong thôn đều chỉ nhặt củi ở chân núi, không dám tiếp tục đi vào núi.”
Khương Chi không nói gì, khiến cô từ bỏ việc lên núi là không thể được.
Cô chỉ có thể nói: “Con nhìn con lợn rừng nhỏ này, vừa đúng lúc thịt rất là non mềm, chuẩn bị chút nữa chúng ta sẽ nướng ăn. Con nghĩ đi, miếng da lợn màu nâu, cắn xuống một cái là có thể phát ra âm thanh răng rắc, cắn một miệng đầy dầu, nhai rất thú vị.”
Cô vừa nói vậy, đã thu hút vị giác của Đản Tử, cậu bé l.i.ế.m cong khóe môi, nhịn không được gật mạnh đầu.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, thắp đèn dầu lên, bắt đầu xử lý lợn rừng.
Trong quá trình nướng lợn rừng thật sự rất phức tạp, cần phải rửa sạch, ướp, định hình, chần, quét nước đường tạo độ giòn, cuối cùng mới bắt đầu nướng, cô không có lò nướng, cho nên chỉ có thể chất một đống củi ngoài sân.
Đản Tử ngồi ở bậc thềm, dùng ánh sáng của đèn dầu để đọc sách, cậu nhóc đang đọc một quyển sách giáo khoa.
Khương Chi sợ cậu nhóc bị đói, cho nên đã dùng 20 đồng mua một cân bánh hạch đào từ trong trung tâm thương mại của hệ thống.
Đản Tử nhìn bánh hạch đào màu vàng cam, ngửi mùi thơm ngọt ngào của miếng bánh thì không khỏi nuốt nước bọt nói: “Mẹ, đây là cái gì vậy? Con chưa từng thấy bao giờ!”
Khương Chi vỗ đầu cậu nhóc nói: “Là bánh hạch đào, nhanh ăn đi.”
Đản Tử cắn từng miếng từng miếng bánh hạch đào, vừa giòn vừa ngon, chưa kể hương vị còn thơm ngon đến mức nào.
Cậu nhóc nhìn Khương Chi đang ngồi trong sân đốt lửa, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười thỏa mãn, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà của họ ngày nào cũng có thịt để ăn, cậu nhóc cũng có thể đến trường đọc sách giống như Khương Dược Tiến.
Nếu, nếu như các anh trai có thể quay về thì tốt rồi.
Trong lòng Đản Tử âm thầm suy nghĩ.
Gia vị mà Khương Chi dùng để ướp thịt lợn đều là mua từ trong trung tâm thương mại của hệ thống, hôm nay cô kiếm được hai khoản tiền lớn, điều này cũng giúp cô có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, cho nên tiêu tiền cũng hào phóng hơn nhiều.
Hôm nay cô đã tiêu hết hơn 30 đồng, ngoài số lẻ ra, trong phong bì chỉ còn lại 1000 đồng.
Tài khoản của hệ thống cũng rất khả quan, mặc dù tiêu một ít vào việc mua bánh và gia vị, nhưng vẫn còn thừa 736 đồng.
Trong lòng Khương Chi cảm thấy rất hài lòng, động tác trên tay cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Cô nhanh chóng dùng que gỗ định hình để đỡ con lợn đã ướp xong, sau đó phết nước sốt vào lòng con lợn, rồi dùng nước sôi xối lên khắp thân con lợn để da lợn cứng lại, cuối cùng lại phết nước đường lên đó, đem phơi khô trên giá rồi đặt lên bếp nướng.
Cô là người giỏi nướng thịt, cũng đã tốn rất nhiều công sức để sáng tạo ra bí quyết nấu nướng, một lúc sau, một mùi thơm đậm đà và đậm vị lan tỏa trong không khí.
Ánh lửa l.i.ế.m miếng thịt lợn, khi cô rắc gia vị tạo mùi lên trên thì một vị mặn giòn thơm bắt đầu trộn lẫn với nhau cùng tỏa ra.
Khương Chi vừa lật thịt lợn, vừa nhìn về phía Đản Tử nói: “Đản Tử, kể cho mẹ nghe, hôm nay ở trường con đã học những gì nào?”
Đản Tử nghe vậy thì rời mắt khỏi sách giáo khoa, nhìn về phía Khương Chi, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, sau này mẹ phải gọi con là Nam Qua nhé, ở trường học mọi người đều không dùng biệt danh để gọi nhau rồi, hơn nữa con cảm thấy cái tên Khương Nam Qua hay hơn cái tên Đản Tử rất nhiều.”
Cậu nhóc cũng không quên, hôm nay thầy giáo còn khen tên của cậu đấy.
Cậu quyết định sau này bản thân sẽ gọi là Khương Nam Qua.