Cô vừa mới đi được vài chục bước thì đã nghe thấy một đợt tiếng lợn rừng gầm rú chói tai, lập tức cô sởn tóc gáy, vội vàng tìm gốc cây bò lên, ngồi ở trên thân cây, trái tim đập thình thịch, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Lợn rừng có tính công kích rất mạnh, nếu như phải bảo vệ lợn con thì sẽ càng hung dữ hơn.
Cô đã từng ra bên ngoài mạo hiểm hàng năm, cũng đã từng thấy lợn rừng hung dữ, còn vì nó mà phải vào bệnh viện nên trong đầu cô vẫn còn chút di chứng.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng lợn rừng gầm rú cũng từ xa tới gần.
Khương Chi bám vào thân cây, mở to mắt nhìn.
“Tê ——”
DTV
Cô nhìn con báo trưởng thành đang bước từng bước uyển chuyển nhẹ nhàng, trong miệng cắn một cái đầu lợn rừng nhỏ, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy rằng sớm từ trong miệng Đản Tử biết trên núi Sơn Chi có dã thú, cũng lại không ngờ giữa sườn núi lại có báo, một con báo trưởng thành như vậy, khả năng ẩn nấp và đi săn rất mạnh, cũng rất ít người có thể phát hiện ra nó.
Chỗ đào măng núi cách nơi này lại không xa, cô nên nói là mạng của bản thân lớn sao?
Đột nhiên, cô nhớ tới, con báo có thể leo cây!
Sau lưng Khương Chi toát một tầng mồ hôi trắng.
Đúng lúc này, một con quái vật khổng lồ mạnh mẽ vọt về phía con báo, bộ lông toàn thân của nó màu đen, lông thẳng đứng, bên miệng có hai chiếc răng nanh vừa dài vừa cong, vô cùng sắc bén.
Là một con lợn rừng rất lớn, trông phải hơn 300 cân!
Sắc mặt của Khương Chi cứng đờ, bàn tay lặng lẽ nắm chặt.
Cô thật đúng là quá yếu, ra đào măng núi cũng có thể gặp phải lợn rừng đại chiến báo đốm, nhìn dáng vẻ là báo đốm đi săn lợn rừng nhỏ, chọc giận con lợn rừng mẹ xấu tính, hai ông lớn rượt đuổi nhau chạy tới giữa sườn núi.
Dưới tàng cây.
Con báo lạnh lùng nhìn chằm chằm con lợn rừng đang đỏ mắt, đột nhiên nó gặm con lợn nhỏ bò lên trên cây.
Thật trùng hợp, cái cây mà nó bò chính là cái cây mà Khương Chi ngồi.
Đương nhiên lợn rừng lại không thể trơ mắt nhìn, nó hơi cúi đầu, lao vụt tới đại thụ như một cơn gió mạnh.
Khương Chi có chút đau đầu, lại không ngờ rằng con báo đốm chỉ đang đánh đòn gió, khi con lợn rừng vồ tới, nó mở miệng m.á.u me đang ngậm con lợn rừng nhỏ, cắn chặt vào cổ con lợn rừng to kia.
Thoáng chốc, m.á.u tươi phun trào ra, nhuộm đỏ bộ lông đen của lợn rừng.
Lúc này, lợn rừng cũng đập vào thân cây, tiếng kêu càng thêm thê lương, một heo một báo cùng lăn lộn ra ngoài, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Khương Chi, cô ôm chặt thân cây đong đưa, môi trắng bệch.
Cô không dám nhúc nhích, sợ chúng quay lại g.i.ế.c cô.
Thời gian trôi qua, khoảng chừng nửa canh giờ thì trời đã hoàn toàn tối sầm.
Khương Chi cử động cánh tay cứng đờ, cẩn thận trượt từ trên cây xuống, trên mặt đất vẫn còn dấu vết đánh nhau mơ hồ, một con lợn rừng con mười mấy cân nằm phơi thây, chính là con lợn rừng bị báo đốm cắn c.h.ế.t đó.
Khương Chi không kịp nhìn kỹ, nhặt lợn rừng lên rồi chạy về phía chân núi.
Cô nín thở, xuyên qua núi với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã thấy ánh sáng lập lòe của thôn nhà họ Khương, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mang con lợn rừng bước những bước chân nhanh hơn về nhà.
Căn nhà gỗ.
Đản Tử đang ôm đầu gối ngồi ở trên ngạch cửa, nghe thấy tiếng động, giọng nói có chút sợ hãi: “Mẹ! Là mẹ phải không?”
Khương Chi “A” một tiếng, Đản Tử lập tức lao tới ôm lấy chân cô, vừa khóc nức nở nói: “Mẹ đi đâu vậy, có phải mẹ không cần con nữa không?”
Mũi Khương Chi đau xót, không nhịn được nói: “Sao mẹ lại không cần con được chứ? Con nhìn xem đây là cái gì.”