Cố Tuyển thấy buồn cười, lại lấy ra một tấm vé khác đưa tới: “Cô cũng chưa từng được xem phim đúng không? Được rồi, cô có thể đi chung với con trai, 7 giờ 30 tối mai, do xưởng sản xuất phim Vạn Châu quay 《 chiến loạn 》, nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể đến xem.”
DTV
Xưởng sản xuất phim Vạn Châu?
Vậy không phải là sản nghiệp của Thi Liên Chu?
Khương Chi cau mày, vừa định từ chối thì lại nghe thấy Thi Nam Châu nói: “Dì Chi Tử nhận đi, vé 7 giờ 30 tối mai, cũng không thể để dì chờ Đản Tử ở bên ngoài rạp chiếu phim được, hai người nhất định phải đến xem nhé.”
Khương Chi suy nghĩ, cuối cùng cũng không từ chối: “Thôi được rồi, dì sẽ chuyển lại cho thằng bé.”
Tuy rằng con trai được lợi của cô chỉ là một vai nam phụ nhỏ, nhưng cậu bé còn nhỏ, vẫn phải có tình nghĩa xem phim cùng nữ chính.
Hơn nữa cô cũng rất muốn xem thử xem phim ở thế giới này là như thế nào, tương lai nữ chính và đứa con trai được lợi của cô đều là đại minh tinh điện ảnh nhà nhà đều biết, nếu phim ảnh của thế giới này cũng nghèo nàn giống như văn học, nói không chừng cô cũng có thể viết được một kịch bản gì đó.
Bàn tính trong lòng Khương Chi vang lên bôm bốp, chào tạm biệt với Cố Tuyển và Thi Nam Châu rồi rời khỏi.
Khương Chi nhận lấy vé xem phim, lại đi mua một bếp lò nhỏ mới tinh, cặp sách, cuốc, mấy nệm giường mềm và chăn bông, là vì tiền lời nên cô vô cùng hào phóng xa hoa bỏ một đồng tiền thuê chiếc xe bò, sau giờ trưa sẽ trở về thôn Khương gia.
Lúc đi ngang qua trường tiểu học trong thôn, còn cố ý chạy tới quảng trường nhìn xem, Đản Tử đang ôm sách đọc nghiêm túc, hoàn toàn không để ý tới cô.
Khương Chi nhẹ lòng, ngồi xe bò trở về nhà.
Người chủ xe bò nhiệt tình dỡ gần hết đồ đạc xuống cho cô, sau đó mới điều khiển xe bò lắc lư rời đi.
Khương Chi sắp xếp đồ vật đàng hoàng, uống chút nước rồi vác giỏ, cầm cuốc lên núi.
Cô bước đi rất nhanh, dọc trên đường cũng không gặp ai, rất nhanh đã tới rừng trúc quen thuộc, nhìn chăm chú, khắp núi đồi đầy ắp cây trúc, xanh um tươi tốt, nhưng chỗ thu hút ánh mắt của Khương Chi, vẫn là một mảng măng núi nhỏ ở phía Đông và một mảng măng núi nhỏ ở phía Tây.
Chúng khoác một chiếc áo ngoài màu nâu, tỏa ra mùi vị non tươi.
Đôi mắt Khương Chi phát sáng, cô đặt giỏ xuống rồi cầm cuốc, hai ba nhát là có thể đào được một cây măng núi, bên trong có xanh, trong xanh có tím, trên đỉnh đầu măng núi mới nhú còn một ít bùn đất tươi mới.
Cô ném măng vào sọt, không biết mệt mỏi bắt đầu sự nghiệp đào măng.
Trời ngả về phía tây, động tác cầm cuốc của Khương Chi mới đầu còn lạ lẫm sau đó trở thành thành thạo lưu loát, trong ngoài sọt đều chất đầy măng núi cỡ que nhóm củi, đánh giá sơ thì ít nhất không dưới bốn mươi cân!
Khương Chi lau mồ hôi trên trán, nghĩ còn phải đi đón Đản Tử tan học, lúc này cô mới dừng lại.
Trời lúc này có hơi tối, cô nhìn khắp xung quanh, thấy không có ai, cô mới bán cho hệ thống hơn phân nửa số măng núi.
【 đinh —— kiểm tra đo lường được 52 cân măng núi dại, mỗi cân 15 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】
Đầu tiên Khương Chi kinh ngạc về cân nặng của măng núi, ngay sau đó cô nhíu mày, cô nhớ là lần trước không phải bán măng núi với giá này!
Dường như hệ thống biết được sự bất mãn của Khương Chi, đưa ra lời giải thích.
【 đinh —— xin thông báo với ký chủ, giá trao đổi của hệ thống hàng hóa thay đổi theo thời gian sinh trưởng của các nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên, đợt măng rừng đầu tiên trị giá 18 đồng một cân, đã qua mùa 】
Nghe xong câu này, sắc mặt Khương Chi đen xuống.
Cô không ngờ hệ thống còn có cách tính c.h.ế.t tiệt này, vậy nói như vậy chẳng phải là giá trị của măng núi sẽ dần giảm xuống sao?
Đây cũng không phải là một tin tốt.
Khương Chi trong lòng nặng nề chọn bán ra.
【 bán ra thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 780 đồng 】
Khương Chi xem xét tài chính trong hệ thống của cô, thật sự khi cập nhật lại, bên trên được đánh dấu rõ ràng 781 đồng.
Cô thở phào một hơi, mặc kệ như thế nào, tài chính trong hệ thống và tài chính thực tế cùng lúc tăng vọt một đợt, hiện giờ dù lớn hay nhỏ thì cô cũng được xem là một phú bà, chỉ cần nghĩ cách nhanh chóng đào măng núi ra, là có thể dựa vào hệ thống kiếm khoản lời lớn rồi!
Nghĩ như vậy, Khương Chi cầm rổ, mang công cụ theo đi về phía chân núi.