Nhà xuất bản văn học Nhân Dân rất giàu có, tuy phó biên tập chỉ là một biên tập nho nhỏ, nhưng vẫn có tiếng nói ở trên vùng đất của trấn Đại Danh này, có thể lợi dụng được mối quan hệ tốt như vậy cũng là một điều tốt.
Phó biên tập kinh ngạc nhìn cô một cái: “Ồ? Cô nói đi.”
“Là như thế này, ở đây tôi có một tập bản thảo, viết suốt đêm, muốn thông qua nhà xuất bản văn học Nhân Dân xuất bản thành nhiều kỳ, ông có thể xem xét bản thảo, nếu như cảm thấy hài lòng thì chúng ta có thể hợp tác.”
DTV
Nói xong, Khương Chi đưa chương một đã viết xong của 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》 đưa cho Phó Đông Thăng.
Phó biên tập nhận lấy, cười nói: “Công việc này tôi làm quen rồi, cô cứ việc yên tâm giao cho tôi. Nhưng mà hiện giờ tôi đang vội đến ủy ban thị trấn họp, đợi giao văn kiện cho bên trên xong rồi tôi sẽ xem kỹ bản thảo của cô.”
Câu này của ông ấy không phải lừa dối, nếu đã có ý muốn kết giao với đối phương, nên dù bản thảo này viết dở thì ông ấy cũng sẽ xem thật kỹ.
Khương Chi gật đầu, cũng không hối thúc ông ấy.
Lưu Loan Tử đã không còn lời gì để nói, nhìn Khương Chi với ánh mắt đầy khâm phục.
Anh ấy cũng đã làm trong thư viện thị trấn được hai năm, tiếp xúc văn học mỗi ngày, bảo anh ấy phải hạ bút viết bản thảo gửi bài thì anh ấy lại không dám.
Phó biên tập nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên mặt đồng hồ: “Không phải nói là có hai chuyện sao? Cô nói đi, tôi còn một chút thời gian.”
Khương Chi mím môi, sắc mặt hơi ngưng trọng nói: “Tôi có một đứa con, gọi là Trụ Tử. Đã từng bởi vì không nuôi nổi mới phải cho một người nhà họ Trương ở trên trấn, nhưng cụ thể đối phương ở đâu thì tôi lại không biết, không biết ông có thể hỏi thăm giúp được không.”
Cô thật sự khó mở miệng nói ra từ “Bán”.
Lão tam Trụ Tử bị nguyên chủ bán cho một người nhà họ Trương, chuyện này trong tiểu thuyết có nhắc sơ lược, còn cụ thể thì cô không biết.
Hơn nữa cô mơ hồ nhớ lúc tìm được đứa bé hình như còn xảy ra chút chuyện, là chuyện gì thì cô đã quên, dù sao Thi Liên Chu và mấy đứa trẻ đều không phải là vai chính của truyện nên tác giả cũng không có viết chi tiết.
Khương Chi nói xong, sắc mặt của Phó biên tập và Lưu Loan Tử đều trở nên kỳ lạ.
Nuôi con không nổi, cho người ta?
Bọn họ thực sự không ngờ một người đầy tài hoa, thoạt nhìn là một nữ đồng chí tài cao thế mà lại là loại người này.
Phó biên tập muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Khương Chi cũng khó coi, nghĩ tới chuyện này đối với cô mà nói cũng là một nỗi đau không thể nói thành lời, ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ vỗ n.g.ự.c nói: “Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ lật tung hết tất cả trong ngoài trấn Đại Danh này để hỏi thăm tin tức cho cô.”
Nhà xuất bản bọn họ thường xuyên có phóng viên đi khắp hang cùng ngõ hẻm để phỏng vấn nhân dân, là con đường nhỏ truyền tin nhanh nhất, chỉ cần ông ấy để tâm hỏi thăm một chút, không khó để hỏi ra người của nhà họ Trương nào trong trấn đã nhận nuôi một đứa nhỏ.
Khương Chi nhẹ thở phào, nói lời cảm ơn với phó biên tập, rồi ôm một ngàn đồng rời khỏi thư viện.
Phó biên tập cũng không ở lại lâu, nắm chặt văn kiện như bảo bối rồi vội vàng đi tới ủy ban thị trấn.
Lưu Loan Tử nhìn hai người rời đi, sờ sờ gáy, nhún vai ngồi xuống, cầm một quyển sách đọc một cách chăm chú.
……
Vốn dĩ Khương Chi còn muốn đi tìm Trụ Tử, nhưng trấn Đại Danh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô muốn đi hỏi từng nhà phỏng chừng cũng chỉ là tốn công vô ích, cô suy nghĩ, quyết định vẫn nên chờ tin tức của Phó Đông Thăng, trở về sớm một chút để lên núi đào măng.
Trên núi Sơn Chi măng núi từng mảng, tuy là người lên núi đào không nhiều lắm, nhưng chỉ có thu hoạch được thì hệ thống mới xem như là của cô.
Cô có thể tận dụng khoảng thời gian này kiếm thêm nhiều tiền chút, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho mấy đứa trẻ.
Đã có sự quyết tâm nên Khương Chi cũng không còn hoang mang nữa.