Muốn cứu người thì phải kéo tảng đá về trước đã, Thôi Tử Tiện cũng không chần chừ, ôm lấy một bên của tảng đá kéo về phía sau. Khương Chi có hơi lo lắng, may mắn là không có gì xảy ra.
Tảng đá được kéo trở lại một cách an toàn, sợi dây thừng cũng không bị rơi ra.
Thôi Tử Tiện kéo sợi dây từng chút một, khi sắp bắt được Tiểu Tông thì xảy ra sự cố bất ngờ!
Hóa ra Tưởng Nguyên Trinh đã đặt một con d.a.o nhỏ không dễ thấy ở nơi buộc tảng đá. Khi kéo thì liên tục ma sát, đến lúc quan trọng thì dây sẽ bị đứt ngay lập tức!
Gương mặt của Khương Chi trở nên trắng bệch trong nháy mắt: “Tiểu Tông!”
Thôi Tử Tiện cũng đột nhiên biến sắc, không chút suy nghĩ liền nhảy theo Tiểu Tông đang rơi xuống!
Chuỗi biến cố này khiến Khương Chi không thể lấy lại tinh thần, cô cố gắng bình ổn tâm trí, ngó đầu ra xem. Thôi Tử Tiện một tay nắm lấy cánh tay của Tiểu Tông, một tay bám vào bệ cửa sổ ở tầng bảy.
Anh ấy cắn chặt răng, mặt đỏ bừng.
Trên trán Khương Chi bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi sẽ xuống tầng bảy ngay! Thôi Tử Tiện, anh cố gắng lên!”
Nói xong, cô cũng không quan tâm đến Tưởng Nguyên Trinh vẫn nằm bất động trên mặt đất, liền lao nhanh xuống cầu thang.
Khi xuống cầu thang, tình cờ gặp Thi Liên Chu và Cố Tuyển đang dẫn một nhóm người lên, Khương Chi gấp gáp nói: “Xuống lầu!”
Thi Liên Chu bị sắc mặt tái nhợt của cô dọa sợ, không kịp hỏi han liền theo cô chạy xuống tầng bảy.
Khương Chi không biết chính xác là phòng nào ở tầng dưới tương ứng, chỉ có thể sàng lọc đại khái hai phòng. Thi Liên Chu cũng không vòng vo, trực tiếp dùng mấy cú đá đạp cửa mở ra, cuối cùng cũng nhìn thấy Thôi Tử Tiện và Tiểu Tông đang treo người ở cửa sổ phòng 712.
Thôi Tử Tiện vốn là một thư sinh yếu đuối, kiên trì đến bây giờ đã mệt mỏi rồi.
Thi Liên Chu và Cố Tuyển chạy đến cửa sổ, giơ tay về phía anh ấy: “Nắm lấy!”
“Nhanh lên! A…” Anh ấy gắng hết sức kéo Tiểu Tông lên thắt lưng, khiến Thi Liên Chu có thể kéo đứa trẻ vào phòng.
Khương Chi nhìn đến nỗi hơi thở cũng yếu hơn vài phần, chỉ sợ sẽ xảy ra bất trắc gì nữa.
Lúc này, có thứ gì đó rơi xuống, khiến cửa sổ 712 tối đi trong nháy mắt.
Đồng tử Khương Chi đột nhiên co rút lại.
Cô nhìn thấy Tưởng Nguyên Trinh với khuôn mặt dữ tợn đáng sợ đang nắm chặt Thôi Tử Tiện. Anh ấy thậm chí không kịp nói một lời đã bị Tưởng Nguyên Trinh kéo theo nhanh chóng rơi xuống!
Thi Liên Chu cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, đưa đứa nhỏ đã được kéo lên cho Cố Tuyển, sau đó hướng ra ngoài cửa sổ hét lớn: “Thôi Tử Tiện!”
Trên trán Khương Chi, mồ hôi chảy ròng ròng, lòng bàn tay của cô cũng ướt đẫm.
*
DTV
Thôi Tử Tiện và Tưởng Nguyên Trinh được tìm thấy trên sân thượng ngoài trời ở tầng ba.
Phía sau đầu của Tưởng Nguyên Trinh chạm đất, m.á.u chảy đầy sân, tử vong tại chỗ. Cho đến chết, cô ta cũng ôm thật chặt thắt lưng của Thôi Tử Tiện. Đúng như Khương Chi suy nghĩ, cô ta vốn dĩ không nghĩ tới việc còn sống rời khỏi nơi này, c.h.ế.t cũng muốn kéo một người chịu tội chung.
Tuy nhiên, có lẽ điều đó đã khiến cô ta thất vọng.
Thôi Tử Tiện không chết.
Từ tầng bảy rơi xuống tầng ba, cũng chính bởi vì Tưởng Nguyên Trinh ôm chặt lấy anh ấy không chịu buông tay, bản thân cô ta lại làm tấm đệm thịt nên Thôi Tử Tiện vẫn còn sống. Nhưng cũng vì rơi từ trên cao xuống gây ra tổn thương nghiêm trọng tại nhiều cơ quan.
Cùng ngày, người đã được đưa đến bệnh viện Nhân dân ở thủ đô.
Tiểu Tông cũng được đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra sau thì cậu bé bị tổn thương sau đầu, không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Phòng phẫu thuật.
Khương Chi nhìn đèn đỏ nhấp nháy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó nói.
Cô biết Thôi Tử Tiện luôn mang theo quyết tâm c.h.ế.t đi. Có lẽ c.h.ế.t rồi sẽ có thể trở về. Ở đây, anh ấy không có chút hy vọng nào, cô không biết đưa người vào phòng phẫu thuật có phải là quyết định đúng đắn hay không, liệu có trái ngược với ý muốn muốn về nhà của anh ấy hay không?
Thi Liên Chu ôm vai cô, khẽ nói: “Anh ấy sẽ ổn thôi.”
Anh nghĩ, đợi Thôi Tử Tiện tỉnh lại, có lẽ anh sẽ phải nói chuyện với anh ấy một cách đàng hoàng.
Ca phẫu thuật đã diễn ra trong hai tiếng, lúc bác sĩ bước ra ngoài liền nói một câu: “Phẫu thuật rất thành công.”
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.
Sau phẫu thuật không lâu, Thôi Tử Tiện tỉnh lại. Lúc Thi Liên Chu và Khương Chi bước vào phòng bệnh thì thấy anh ấy đang nằm ngửa trên giường, vẻ mặt có chút ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì.
“Anh thấy thế nào rồi?” Khương Chi đặt trái cây lên tủ đầu giường, mím môi nhìn anh ấy.
Thôi Tử Tiện quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác, giây tiếp theo anh ấy hỏi: “Cô là ai? Ba của tôi đâu?”
Khương Chi lộ ra vẻ chấn động, thần sắc thay đổi một cách tế nhị.
Trong thời gian Thôi Tử Tiện tịnh dưỡng, Thi Liên Chu cũng đã phái người đến Hải Thành đón gia đình của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-528.html.]
Anh ấy không nhớ gì về những gì đã xảy ra trong thời gian này. Thi Liên Chu chỉ nói rằng vào ngày cưới của anh ấy, Thôi Tử Tiện đã dũng cảm cứu con trai của anh khỏi tay bọn cướp. Vì để bày tỏ lòng biết ơn, anh đã bắt đầu hợp tác với nhà họ Thôi trong lĩnh vực thời trang.
“Thôi Tử Tiện” kia đã đi đâu?
Khương Chi không biết nhưng cô chân thành hy vọng anh ấy có thể trở về, quay lại thế giới bên kia và sống cuộc sống mà anh ấy hằng mơ ước.
Trên thực tế, còn có một chuyện xảy ra vào ngày cưới.
Người của Nguy Di phát hiện một nhóm côn đồ đang làm xằng bậy trong bãi đậu xe của khách sạn. Tất cả các phanh xe của mười mấy chiếc xe đều bị cắt đứt.
Nguy Di vì lý do nhạy cảm về thân phận nên không đến dự lễ cưới, nhưng cũng đã nhờ người của mình giúp kiểm tra những chỗ tối mà cảnh vệ không nhìn thấy được, nên qua cuộc kiểm tra này quả nhiên đã phát hiện ra vấn đề.
Một khi tiệc cưới kết thúc, khách mời rời đi, mười mấy chiếc xe bị hỏng phanh xe, hậu quả gây ra ngay sẽ khiến cả nhà họ Thi không thể gánh nổi, đây không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng vấn đề là an ninh khách sạn rất nghiêm ngặt. Người không phải là khách mời vốn dĩ không thể vào khách sạn, làm sao có thể trà trộn vào bãi đậu xe được?
Một nhóm côn đồ, có tư cách tham dự đám cưới sao?
Lần này lại xảy ra vấn đề, Thi Bỉnh Thiên cũng vô cùng tức giận, đích thân điều tra vụ việc. Cuối cùng đã tóm được cái đuôi của Từ Triết và báo cáo vụ việc lên cấp trên.
Những chiếc xe mà hắn ta đã làm xằng bậy không chỉ có một chiếc, mà còn có mười mấy chiếc, hơn nữa chủ xe đều không phải là người bình thường.
Vì vậy, nhà họ Từ lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Để tự bảo vệ mình, nhà họ Từ đã đẩy Từ Triết ra. Cuối cùng, hắn ta bị kết án tù vì tội g.i.ế.c người có chủ ý.
Kể từ đó, nhà họ Từ lừng lẫy bắt đầu thu mình lại.
......
Tám tháng sau.
Bụng của Khương Chi đã rất lớn. Cô đã siêu âm vài lần và được xác nhận rằng cô đang mang song thai chứ không phải là một thai đơn. Tuy nhiên, cô vẫn chưa hỏi về giới tính của con mình. Cho dù là trai hay gái thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của gia đình dành cho chúng.
Vào một ngày nọ, Khương Chi đột nhiên bị đau bụng mà không có dấu hiệu báo trước.
Cô rất bình tĩnh gọi điện cho Thi Liên Chu.
Kể từ khi cô mang thai trở về sau, Thi Liên Chu rất ít khi ra ngoài. Hôm nay, anh đi đến viện dưỡng lão để đem cờ vây cho cha mình. Kể từ lúc đám cưới, mối quan hệ của hai cha con đã cải thiện rất nhiều. Mặc dù họ vẫn không giống như cha con bình thường nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn rất nhiều.
Khi Thi Liên Chu nhận được điện thoại thì rất bối rối, hoàn toàn bỏ qua sự điềm tĩnh và tự chủ trước đây của mình.
Khương Chi nghe thấy tiếng động ầm ĩ, rối tung ở đầu dây bên kia thì cô vuốt trán: “Không sao, lát nữa anh đi đón mấy đứa Tiểu Ngự về đây trước, sắp tan học rồi. Em đã gọi xe cấp cứu rồi, anh cứ đi thẳng đến bệnh viện là được.”
Sau khi dặn dò Thi Liên Chu xong, xe cấp cứu cũng đã đến. Dì Lý cầm theo túi đồ đi sinh, đến bệnh viện với Khương Chi.
Nhìn vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, không giống như đang sinh con mà giống như đang đi du lịch thì dì Lý cũng không khỏi cảm thán. Quả nhiên không hổ là người phụ nữ đã từng sinh bốn đứa con. Nếu là người phụ nữ bình thường thì chắc chắn đã xanh mặt kêu la rồi.
Khương Chi vừa đến bệnh viện thì Thi Liên Chu cũng đến.
Cô cau mày: “Anh không đi đón con sao?”
Thi Liên Chu mím môi, giọng điệu không được tốt lắm: “Đến lúc này rồi anh còn đi đón con được à? Mẹ đã đi đón rồi.”
Khương Chi nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán anh, cũng như đôi tay đang run rẩy của anh, lòng cô mềm đi.
Mặc dù hai người đã có bốn đứa con rồi nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác với lần trước, Thi Liên Chu giống như một người lần đầu làm cha, khá là bối rối.
“Đừng sợ.” Khương Chi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi như thể chính anh đang sinh con vậy.
Thi Liên Chu nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô lại.
Sau khi cơn đau đẻ dần đều đặn, Khương Chi mới theo các bác sĩ sản khoa đi vào phòng mổ. Đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải một thai phụ bình tĩnh như vậy, so với đó, người căng thẳng hình như là người ba mới đúng.
Khương Chi vừa vào phòng mổ thì Ôn Hoa Anh cũng đến.
“Thế nào rồi? Thế nào rồi? A Chi đâu? Đã vào rồi sao? Con bé ổn chứ? Có kêu đau không?” Bà Ôn thở hổn hển được Hạ Mộ Thanh dìu tới, vừa nhìn thấy Thi Liên Chu đang đứng trước cửa phòng mổ liền đón lấy hỏi một cách lo lắng.
Thi Liên Chu cau mày an ủi một câu, trong lòng anh đang rất lo lắng, cũng chẳng còn tâm trí nói chuyện nữa.
Anh vô thức muốn đi tìm t.h.u.ố.c lá để giải tỏa tâm trạng nhưng lại tìm không thấy, lúc này mới nhớ ra từ khi Khương Chi mang thai, anh đã không còn đụng đến t.h.u.ố.c lá nữa. Thời gian lâu dần, anh cũng không còn mang theo trên người nữa.
Bà Ôn sốt ruột xoay vòng vòng, Hạ Mộ Thanh thì nhẹ nhàng an ủi.
Chẳng bao lâu, người nhà nhà họ Giang cũng đến, Giang Du, Thẩm Hoan, Giang Vân Dung, và ba anh trai nhà họ Giang, tất cả đều ùa nhau tới. Trong lúc nhất thời người đông nghẹt, ngược lại đứng chật kín trước cửa phòng mổ.
Khương Chi là người có tính tình cứng rắn, dù đau đến mức nào thì cô cũng cắn răng không kêu một tiếng.
Khoảng chừng hai tiếng sau, hai đứa trẻ mới được sinh ra bình an.
Thi Liên Chu nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng mổ thì chân cũng nhũn ra. Lúc Khương Chi được đẩy ra ngoài, đôi mắt hẹp của anh đều ngấn nước, anh không biết từ khi nào bản thân lại khóc khi phụ nữ sinh con.
“Song thai, bé trai nặng bốn ký tám, bé gái nặng năm ký rưỡi!”