“Vâng!” Cảnh vệ tên là Vệ Đông nhanh chóng bước ra khỏi hàng, sắp xếp lại khách sạn tới mức không có một lỗ trống nào.
Bên kia, Khương Chi và Thi Liên Chu đi kiểm tra từng phòng, cuối cùng ở chỗ ngoặc ở cuối tầng hai tìm được Đan Uyển đang hôn mê.
“Chị dâu hai? Chị dâu hai?” Giọng nói của Khương Chi trở lên nôn nóng mà vỗ vỗ Đan Uyển nhưng cô ấy vẫn không có phản ứng gì.
Thi Liên Chu nhăn mày lại thành một cục rồi lấy một ly nước lạnh hắt lên mặt Đan Uyển, nước lạnh băng đã kích thích cảm giác của Đan Uyển khiến cô ấy ho khan kịch liệt tỉnh lại, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Trong lòng Khương Chi như sóng cuộn, vội vàng mà hỏi: “Chị dâu hai, chị thế nào rồi? Tiểu Tông đâu?”
Đan Uyển mới phục hồi lại tinh thần thì cả người đều nhảy dựng lên, khuôn mặt trở lên dữ tợn, bắt lấy tay Khương Chi mà không ngừng run rẩy: “Tiểu Tông? Tiểu Tông! Mau đi cứu Tiểu Tông! Thằng bé bị Tưởng Nguyên Trinh bắt đi rồi!”
“Tưởng Nguyên Trinh sao?!” Đồng tử của Khương Chi co rụt lại.
Lâu lắm rồi cô không nghĩ tới người phụ nữ đã bị mình tống vào trong tù kia, tại sao cô ta lại chạy ra ngoài được chứ?
Đáy mắt Thi Liên Chu trở lên đen nhánh tựa như bão táp ập tới, giọng nói trở lên trầm lệ: “Là Từ Triết.”
Nếu đến bây giờ anh còn không biết mục đích của Từ Triết tới đây thì quá là ngu ngốc rồi.
Khương Chi quan sát xung quanh một vòng, vẻ mặt vô cùng khó coi vô cùng: “Là Từ Triết đưa Tưởng Nguyên Trinh vào, sau đó cô ta giả làm khách mời, thừa dịp chúng ta đi mời rượi thì lẻn vào.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi của cô đã nói rõ chuyện đã xảy ra.
Cho nên, người ra tay vào ngày hôm nay chính là Tưởng Nguyên Trinh chứ không phải là Từ Triết!
Đan Uyển bị dọa tới sắp khóc, bất chấp đầu óc đang đau đớn từng cơn: “Nhất định phải mau chóng tìm được Tiểu Tông, chị thấy Tưởng Nguyên Trinh không giống như trước kia, ánh mắt của cô ta vô cùng ngoan độc rợn người, cô ta mang Tiểu Tông đi thì nhất định là có âm mưu gì!”
“Chị dâu, chị về trước đi, để em và Liên Chu đi tìm!” Khương Chi hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn, xoay người đi ra ngoài. Nhưng vừa mới ra khỏi phòng thì lại bị nôn khan, đầu óc choáng váng.
Thi Liên Chu nhíu mày, ôm lấy vai của cô, nói với giọng điệu không tốt: “Em trở về trước đi, nhất định anh sẽ mang Tiểu Tông trở về.”
Khương Chi cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong người, lắc đầu: “Chúng ta tách ra tìm, có thể tìm thấy người nhanh hơn chút.”
Cô đẩy Thi Liên Chu ra, bản thân lại tiếp tục chạy lên trên lầu.
DTV
Thi Liên Chu mím đôi môi mỏng, trong mắt mang theo trầm nộ, cơn tức giận này không phải là dành cho Khương Chi, mà là dành cho Tưởng Nguyên Trinh, nếu anh sớm biết có hôm nay thì anh đã tiến cô ta xuống địa ngục vào một đêm kia rồi.
Thôi Tử Tiện đứng ở cuối hành lang nhìn Khương Chi lên lầu rồi đuổi theo.
Cố Tuyển, Lê Minh và Sở Khác đều nhập vào hàng ngũ đi tìm người, nhóm cảnh vệ viên cầm cảnh côn mà kiểm tra từng phòng một, thậm chí đến góc tủ cũng không buông tha, đảm bảo rằng không để người không được được.
Khương Chi ở lầu 3 tìm kiếm Tưởng Nguyên Trinh và Tiểu Tông, mắt hạnh chứa đầy tơ máu, khi thì nghiêng đầu nôn mửa.
Lúc Thôi Tử Tiện tới thì thấy cô đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nhìn xuống gần giường, không buông tha một chỗ nào có thể giấu người cả: “Đủ rồi, thân thể của cô có thể chịu được sao?!” Thôi Tử Tiện ngăn cô lại, mày cau thành hình chữ xuyên.
Khương Chi không để ý đến anh ấy, đứng lên, nói với đôi môi sắc tái nhợt: “Nhất định còn có chỗ nào đó mà tôi chưa nghĩ ra, nhất định là có!”
Cô xoay người đi ra ngoài, Thôi Tử Tiện cắn răng: “Tính tình thật quật cường!”
Khương Chi tiếp tục chạy lên lầu trên, tâm trạng trở lên bình phục lại, cô suy nghĩ kỹ lại, toàn bộ khách sạn đã bị phong tỏa, Tưởng Nguyên Trinh sẽ giấu người ở nơi nào, mục đích của cô ta là gì, chẳng lẽ là vì bắt Tiểu Tông để uy h.i.ế.p Thi Liên Chu sao?
Không!
“Không đúng!” Trong giọng nói của Khương Chi lộ ra một tia nghẹn ngào.
Thôi Tử Tiện bị cô làm cho hoảng sợ: “Cái gì không đúng?”
“Hôm nay, người tới tiệc cưới đều là người phú thì quý, nếu hơi xảy ra chút vấn đề thì người gây họa sẽ bị tóm gọn, không có khả năng là Tưởng Nguyên Trinh không biết điểm này, hôm nay cô ta trà trộn vào đây chính là không muốn sống để rời đi!”
Sắc mặt của Khương Chi trở lên trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
“Sân thượng!” Đầu tiên, cô phân tích ra suy nghĩ của Tưởng Nguyên Trinh, sau đó cũng không dám chần chờ thêm mà chạy đến lầu 3 cửa thang máy, điên cuồng mà ấn vào nút thang máy nhưng cũng không có động tĩnh gì, cô cắn chặt răng, chạy về hướng tần thượng.
Sắc mặt của Thôi Tử Tiện cũng thay đổi lên tục rồi đuổi theo cô.
Khách sạn nghỉ dưỡng này có 8 tầng.
Tới khi cô lên tới tầng cao nhất thì cửa sắt đang bị gió thổi phần phật.
Lúc cô đẩy cửa ra, sân thương của khách sạn rất lớn, trên mặt đất còn để nguyên liệu trang trí không dùng đến của khách sạn.
Khương Chi mím môi, tìm Tưởng Nguyên Trinh.
Cô đi vòng qua một vòng, liền nhìn thấy Tưởng Nguyên Trinh ở dìa sân thượng, cũng thấy Tiểu Tông bị buộc lại rồi treo ở bên ngoài sân thượng.
Khương Chi giống bị kim đâm, đồng tử bị co rút lại.
“Rốt cuộc cô đã tới rồi.” Tưởng Nguyên Trinh nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn về phía Khương Chi.
Cô ta không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, ngược lại ngoắc miệng, cười như không cười mà nhìn Khương Chi đang vô cùng chật vật, trong mắt mang theo một chút sung sướng hiếm thấy: “Nhìn thấy cô như vậy khiến tâm trạng của tôi vô cùng tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-527.html.]
Khương Chi không nói chuyện, cố tình không đi xem Tiểu Tông, thanh âm nghẹn ngào lại bình tĩnh: “Cô ra từ khi nào?”
Cô biết, Tưởng Nguyên Trinh sẽ không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Tông, mục đích của cô ta chính là dụ cô và Thi Liên Chu lại đây, hẳn là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Tông trước mặt bọn họ.
Chỉ cần Thi Liên Chu còn chưa có tới thì Tưởng Nguyên Trinh sẽ không động thủ vì cô ta muốn bọn họ đều phải chịu đau khổ tột cùng.
Nói không chừng, cô ta còn muốn lợi dụng Tiểu Tông để uy h.i.ế.p cô, khiến cô và Tiểu Tông cùng chết, như vậy sẽ càng khiến cho Thi Liên Chu thống khổ.
Vẻ mặt của Khương Chi bình tĩnh, trong lòng lại là trải qua rất nhiều suy nghĩ.
“Cô muốn kéo dài thời gian sao?” Tưởng Nguyên Trinh cười ha hả, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Khương Chi.
Cô ta ngược sáng khiến cô không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể thấy cô ta đã gầy đi rất nhiều khí chấy tươi đẹp ban đầu đã trở nên lạnh lẽo tối tăm, có thể thấy được trong khoảng thời gian này thì cô ta sống không được tốt.
Tưởng Nguyên Trinh không đợi Khương Chi mở miệng, lại nói: “Muốn kéo dài thì cứ kéo dài đi, dù sao cũng không thay đổi được kết quả. Hô hô, đây chính là lễ vật tôi muốn tặng cho các người, vui vẻ không?”
Môi Khương Chi trắng bệch.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải ngồi tù còn các người lại sống hạnh phúc bên nhau chứ?”
“Tôi vì Thi Liên Chu làm nhiều chuyện như vậy nhưng anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái! Tôi có điểm gì không tốt sao? Còn cô chỉ mà một cô gái nông thôn quê mùa, được cái là sinh cho anh ấy mấy đứa nhỏ thì dựa vào lại chiếm lấy vị trí của tôi chứ? Dựa vào cái gì chứ?!”
Tưởng Nguyên Trinh hét khàn cả giọng, thân thể run rẩy, tuyệt vọng tới cùng cực.
Nói đến lúc này, bỗng nhiên Tưởng Nguyên Trinh nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt lạnh lùng ngoan độc, lời nói như đao sắc: “Tôi sẽ không cho các người sống tốt, Thi Liên Chu đưa tôi vào trong tù, vậy tôi sẽ khiến cho anh ta vợ con ly tán! Ha ha ha ——”
Khương Chi đè nén tiếng tim đập như sấm xuống, bình tĩnh nói: “Nếu cô yêu anh ấy thì nên hiểu anh ấy, nếu cô thật sự làm như vậy thì cô nghĩ anh ấy sẽ làm gì với nhà họ Tưởng đây? Sẽ làm gì với cha cô đây? Cô không thể cứ c.h.ế.t cho xong chuyện, chẳng nhẽ cô không màng tới bọn họ hay sao?”
Tưởng Nguyên Trinh cười lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm được nhiều đến như vậy, đời này, tôi chỉ có một nguyện vọng chính là Thi Liên Chu!”
“Nếu anh ấy không yêu tôi, vậy thì để cho anh ấy hận tôi đi, hận tận xương tủy, như vậy anh ấy sẽ càng nhớ rõ tôi.”
“Anh ấy sẽ nhớ rõ tôi cả đời, có một người con gái tên Tưởng Nguyên Trinh vô cùng yêu anh ấy, ha ha ha.”
Khương Chi nhìn Tưởng Nguyên Trinh có thần chí không rõ, thậm chí có chút điên cuồng thì chỉ cảm thấy m.á.u trong thân thể như ngừng chảy, đầu ngót tay cảm thấy lạnh băng.
Khương Chi nhìn thấy Tiểu Tông đang bị treo lơ lửng ở bên ngoài sân thượng, nhất thời không kìm được cảm giác buồn nôn trong lòng ngực.
“Ọe…”
Tưởng Nguyên Trinh sững sờ một lúc, sau đó cơ thể run rẩy. Cơn giận dữ như muốn ăn thịt người dâng trào, trên mặt cũng lộ ra một tia hung ác: “Cô lại có thai sao?”
Ý nghĩ này khiến cô ta không thể bình tĩnh một hồi lâu, ánh mắt cô ta nhìn bụng của Khương Chi lộ ra vẻ hung ác.
Mặt Khương Chi tái mét, giơ tay lau đi giọt nước bên môi, không trả lời.
Bất chợt, ánh mắt của Tưởng Nguyên Trinh lóe lên, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Khương Chi, trong mắt có một ánh nhìn như thể mèo đang trêu đùa chuột: “Khương Chi, tôi đổi ý rồi. Không phải cô lo lắng cho con trai mình sao? Vậy thì thế này đi, cô nhảy xuống từ đây thì tôi sẽ thả thằng bé ra!”
Cô ta đột nhiên cảm thấy, so với việc g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa trẻ thì việc khiến người đang mang thai như Khương Chi tự sát sẽ thú vị hơn một chút.
Khương Chi nheo mắt lại. Cô không muốn nói nhiều, chỉ sợ chọc giận Tưởng Nguyên Trinh khiến cô ta trực tiếp kéo theo Tiểu Tông cùng c.h.ế.t thì sẽ hối hận không kịp. Nhưng một khi loại suy nghĩ độc ác này nảy sinh, cô e rằng sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ của cô ta.
Tuy nhiên, đây cũng là một lý do hợp lý để cô có thể quang minh chính đại đến gần mép ban công.
Nghĩ vậy, Khương Chi gật đầu: “Được, cô kéo thằng bé về trước đi.”
Tưởng Nguyên Trinh lạnh lùng cười: “Cô nghĩ cô có cơ hội thương lượng với tôi sao?”
Khương Chi im lặng, bước chân đi về phía mép ban công. Cô không cố ý tiếp cận Tưởng Nguyên Trinh, ước lượng khoảng cách, chỉ hy vọng trong lúc cô ta không đề phòng thì cô có thể ra tay một phát trúng đích, cơ hội chỉ có một lần.
“Khương Chi, đừng!” Thôi Tử Tiện lên đến tầng thượng đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này liền giật mình, liên tục toát mồ hôi.
Anh ấy đột nhiên nhớ lại lần trước, cũng là ở tầng thượng, anh ấy cũng giống như người phụ nữ này, điên cuồng như vậy.
Tưởng Nguyên Trinh cũng bị tiếng nói của Thôi Tử Tiện làm cho hoảng hốt. Khương Chi nắm lấy cơ hội này, lăn một vòng, trong nháy mắt quật ngã Tưởng Nguyên Trinh, kéo cô ta từ mép ban công trở về.
Cô cũng không phải không muốn đá cô ta xuống nhưng cô ta quá gần với Tiểu Tông. Hơn nữa dựa vào trạng thái điên cuồng của cô ta, nếu cô ta rơi xuống thì cô ta chắc chắn sẽ kéo theo người chịu tội chung.
Khi thấy người đã bị khống chế, Thôi Tử Tiện cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Khương Chi cũng không quan tâm đến Tưởng Nguyên Trinh, nói: “Anh giữ cô ta lại, tôi sẽ đưa Tiểu Tông xuống!”
Thôi Tử Tiện vừa định đáp lại thì nhìn thấy vẻ mặt ác độc của Tưởng Nguyên Trinh giống như con quỷ ăn thịt người, đáng sợ đến mức khiến anh ấy nổi da gà.
“Đợi đã! Để tôi đi cho, để tôi đi cứu người!” Thôi Tử Tiện nói xong, trực tiếp đá mạnh một phát vào phía sau thắt lưng của Tưởng Nguyên Trinh, khiến cô ta kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, co rúm lại như con tôm.
Khương Chi nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Thôi Tử Tiện đã vượt qua cô đi đến mép ban công.
Ở bên ngoài ban công, có một tảng đá dài nằm ngang, sợi dây thừng được buộc vào một đầu của tảng đá, Tiểu Tông gục đầu xuống, không phải là trạng thái đang tỉnh táo.