Nếu như cô đã quyết định hòa nhập hoàn toàn với thế giới này, vậy thì không thể thiếu các mối quan hệ như tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu được.
Lúc hai người đang nói chuyện, thì nhân viên cảnh vệ đã đưa theo người nhà họ Giang đến đây.
Đại viện được quản lý rất chặt chẽ, theo quy định, người nhà họ Giang Không được phép tiến vào, nhưng mà gia tộc họ Thì có địa vị đặc biệt, có nhân viên cảnh vệ theo sát, cho nên cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà người nhà họ Giang vẫn rất cẩn trọng.
“Xin chào phu nhân.” Người đầu tiên lên tiếng chào hỏi là một người phụ nữ trung niên đứng đằng trước.
Bà ấy có mái tóc ngắn, khuôn mặt dịu dàng, mặc dù lời nói có chút cẩn trọng, nhưng khi đối mặt với bà cụ cũng không hề tỏ thái độ nịnh nọt.
“Vân Dung đến rồi à? Nhanh ngồi xuống đi.” Ôn Hoa Anh cười mời mấy ngày họ vào trong.
Bà ấy không giao lưu nhiều với nhà họ Giang lắm, nhưng trước đây cũng đã gặp qua mấy lần, người phụ nữ kia tên là Giang Vân Dung, là chị cả của Giang Du, cha ruột Khương Chi, đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng của bà ấy mà lầm, trên thực tế là một người rất lợi hại.
Năm đó lúc Giang Du vì tình yêu rời khỏi nhà họ Giang, nhà họ Giang vốn đang trong tình cảnh gian nan, sắp rơi vào hàng ngũ gia tộc hạng hai, là do Giang Vân Dung đứng ra gánh vác nhà họ Giang, ổn định loạn lạc của gia tộc.
Bây giờ, nhà họ Giang đang nằm trong tay của bà ấy, vì gia tộc, cả đời này của bà ấy đều không kết hôn.
“Tự tiện đến nhà, mong lão phu nhân chớ trách.” Giang Vân Dung vừa bước vào, liền hơi khom người chào Ôn Hoa Anh.
Ôn Hoa Anh đưa tay kéo lấy tay của Giang Vân Dung, nói: “Cái này thì có gì mà trách với không trách chứ.”
Tính tình bà ấy mạnh mẽ, cho nên có ấn tượng rất tốt với những người phụ nữ giống như Giang Vân Dung.
Giang Vân Dung gật đầu, nhưng ánh mắt lại tập trung trên người có Khương Chi, nhìn dáng vẻ mặc váy cưới của cô, không khỏi thở dài nói: “Thật là một cô bé xinh đẹp.
Hai người vẫn luôn đi theo phía sau Giang Vân Dung cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự phức tạp.
“Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống rồi nói nhé.” Ôn Hoa Anh kéo bà ấy đến ghế sofa, sau đó bảo gì Lưu đi pha trà.
Sau khi ngồi xuống, Giang Vân Dung mới giới thiệu thân phận của hai người đứng đằng sau mình, nói: “Đây là Giang Du, đứa em trai đã rời khỏi nhà nhiều năm của tôi và em dâu Thẩm Hoan, phu nhân, tôi đã từng gửi nhiều lời nhắn đến đây, có lẽ ngài cũng biết lý do.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Giang Vân Dung lại tập trung lên người của Khương Chi.
Bà ấy có chút cảm thán, không hiểu tại sao đứa cháu gái bị tráo đổi nuôi dưỡng ở nông thôn này lại có dáng vẻ như thế kia, khí chất trên người con bé còn giống người Bắc Kinh hơn bất kỳ ai trong số họ.
Lúc đầu, khi hai vợ chồng Giang Du trở về Bắc Kinh, nhắc đến chuyện của con gái họ thì bà ấy cũng không để ý lắm, sau đó mới biết được đứa con gái được người khác nuôi lớn này vậy mà lại kết hôn với lão ngũ nhà họ Thi, điều này thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Lão ngũ nhà họ Thi là ai, bà ấy cũng từng được nghe nói rồi.
Thi Liên Chu, đó chính là chàng rể giàu có mà những tiểu thư ở Bắc Kinh đều tranh giành, không nói đến địa vị của nhà họ Thi, chỉ xét riêng ngoại hình và năng lực của mấy đứa con trai nhà họ Thi thôi, ai cũng xuất sắc cả, đó đều là miếng bánh thơm ngon mà ai cũng biết!
Thành viên của gia tộc họ Giang thưa thớt, bà ấy đang lo lắng không thể dựa vào cây đại thụ nào, còn nhà họ Thi, đây là gia tộc mà trước đây bà ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dù trước đây đứa em trai của bà ấy có như thế nào, nhưng chỉ cần ông ấy có thể trở thành điểm mấu chốt liên quan đến việc liên hôn với nhà họ Thi thì chính là người có giá trị, như vậy thì người em trai này chính là người có ích cho gia tộc, nếu vậy những người khác trong gia tộc sẽ không phản đối việc cả nhà họ trở về nữa.
DTV
Ngày mai chính là ngày cưới của lão ngũ nhà họ Thi và Khương Chi, mặc dù họ đã nhận được thiệp mời, nhưng họ mong được tham dự đám cưới với thân phận và hình thức khác.
“Haha, mặc dù tôi là mẹ chồng của A Chi, nhưng chuyện này hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của con bé, nếu như con bé không muốn, vậy thì tôi cũng sẽ không nói thêm gì cả, tôi mong mấy đứa hiểu rằng A Chi đầu tiên là con dâu của tôi, sau đó mới có thể là con của hai người, hai người không thể dùng đạo đức để trói buộc con bé, nếu không toàn bộ nhà họ Thi sẽ không đồng ý!”
Giọng nói của bà cụ không lớn nhưng cực kỳ có khí phách.
Trong lòng Khương Chi cảm thấy rung động, ngước mắt nhìn bà cụ một cái.
Cô biết, mẹ chồng mình sợ nhà họ Giang dùng đạo đức để ép buộc cô, cho nên mới lên tiếng thay cô.
Cô thường được nghe nói về các loại mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu, mặc dù cô cảm thấy điều đó sẽ không làm khó được bản thân, nhưng cũng không ôm bất kỳ kỳ vọng nào, lại không ngờ gặp được một người mẹ chồng tốt như vậy, bà ấy thật sự coi mấy người con dâu như họ trở thành con gái của mình.
Sau khi Cao Nguyên Hương ly hôn, bà cũng sợ cuộc sống sau này của cô ấy gặp khó khăn, cho nên đã bán rất nhiều trang sức, dùng tài sản riêng của mình để trợ cấp cho cô ấy, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi và hổ thẹn, nhưng trong đó còn có cả sự chân thành.
Dù sao thì cũng ly hôn rồi, nếu không cho thì cũng làm gì được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-523.html.]
Giang Vân Dung cũng kinh ngạc liếc nhìn Khương chi một cái, bà ấy không ngờ, còn chưa kết hôn, mà cô cháu gái này đã lấy lòng được bà cụ nhà họ Thi như vậy rồi, thiên vị đến như vậy, ai nghe mà không cảm thấy hâm mộ chứ?
Bà ấy nói: “Phu nhân, ngài lo lắng quá rồi, vốn dĩ là do chúng tôi lên cầu xin con bé quay về, làm sao có thể ép buộc con bé được?”
Giang Du và Thẩm Hoan ngẩng đầu nhìn Khương Chi, hai mắt đỏ hoe.
Hai bên rõ ràng là người thân thiết nhất, nhưng cuối cùng lại chia ra ngồi đối diện nhau, ‘thương lượng’ như những người xa lạ, cảm giác này chỉ có thể diễn tả giống như đứt từng khúc ruột.
“Mọi người có chuyện gì thì nói đi, A Chi, mẹ đi ra ngoài trông mấy đứa Tiểu Ngự.” Ôn Hoa Anh dặn dò một câu, giơ tay vỗ nhẹ vai Khương Chi, sau đó mới quay người rời đi, nhường lại không gian yên tĩnh cho mấy người.
Sau khi Ôn Hoa Anh rời đi, bầu không khí cho nên có chút quái dị.
Giang Vân Dung là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này, bà ấy cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, nói: “Khương Chi? Cô có thể gọi cháu là Tiểu Khương không?”
Khương Chi gật đầu.
“Tiểu Khương, có lẽ cháu đã hiểu mục đích đến đây lần này của chúng tôi rồi, nhưng cô vẫn muốn tự mình nói cho cháu biết.”
“Ba mẹ cháu ban đầu cũng không muốn xảy ra chuyện ôm nhầm giữa cháu và Giang Noãn Xuân, sau này hai người họ cũng phải nếm trải hậu quả cay đắng rồi, tất nhiên, nhắc đến chuyện nhà họ Dương, cô vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với cháu, nếu lúc đó không có sự giúp đỡ của cháu, thì cô sợ cũng không thể gặp lại Giang Du nữa.”
“Cô nghe Kinh Xuân nói là cháu đã mua chiếc ly đồng của gia đình Thẩm Hoan để lại sao?”
“Xem ra mọi người vẫn luôn có duyên phận với nhau, nếu không chúng ta sẽ không gặp được trong tình huống như vậy.”
“……”
Giang Vân Dung đã đặt rất nhiều cơ sở, nhưng Khương Chi không nói một câu nào, dáng vẻ có chút lạnh nhạt.
Cũng không phải do cô cố ý tỏ ra tự cao, chỉ là cô không biết làm thế nào để giảm bớt sự xấu hổ với cha mẹ ruột của mình, dù sao bây giờ họ cũng chỉ có thể coi như là người xa lạ, mặc dù cô là người có tài ăn nói tốt, nhưng cũng chỉ ứng dụng trong giới kinh doanh.
Giang Vân Dung thấy mở đầu đã nói xong, bầu không khí cũng đầy đủ, liền hạ giọng nói: “Hai ngày nay ở nhà, bọn họ đều suy nghĩ ngày đêm muốn tới gặp cháu. Tiểu Giang, cô muốn hỏi là cháu có đồng ý tha thứ cho họ không?”
Nói xong, Khương Vân Dung lại đẩy em trai ở bên cạnh, thúc giục: “Giang Du, nói nhanh đi!”
“Em...” Khương Du mở miệng, nhìn con gái trong khoảng cách gần thì cổ hong trở lên khô khốc không nói nên lời.
Ông chưa bao giờ nuôi dạy cô con gái này, cũng không biết cô thích gì, ghét gì, huống chi là cô đã trải qua những gì trong những năm qua, ông không phải là một người cha đủ tư cách, nên bây giờ ông không có đủ can đảm để nhận lại người con gái này, đúng là vô cùng xấu hổ.
Khương Chi ngước mắt nhìn Giang Du, ông ấy có vẻ ngoài rất tuấn tú, dung mạo xuất chúng, tuy trên đầu có tóc bạc trắng nhưng khí chất tao nhã không thể che giấu, giữa hai lông mày của cô có nét giống với ông ấy.
Thẩm Hoan chỉ biết cụp mắt xuống mà rơi nước mắt.
Bà ấy không giỏi ăn nói, nên ở trong tình huống này thì bà ấy không biết phải nói gì để xoa dịu mối quan hệ mẹ con này.
Khương Chi khẽ thở dài, dùng giọng bình tĩnh mà nói: “Con không trách người, cho nên không có gì mà tha thứ hay không tha thứ cả.”
“Tuy rằng người chưa từng nuôi dưỡng con, nhưng nhìn cuộc đời Giang Noãn Xuân thì con đón người cũng muốn đối xử thật tốt với con, chỉ là người nhận nhầm con, mà đây cũng không phải điều người muốn, nên người không cần phải tự trách mình nhiều như vậy”.
Nghe xong lời nói của cô thì Giang Du và Thẩm Hoan liền bật khóc thành tiếng. nháy mắt khóc không thành tiếng.
“Con... con à, thực xin lỗi, chúng ta thật có lỗi với con.” Giang Du đưa tay che mắt, người đàn ông hơn năm mươi tuổi này đang khóc như mưa.
Giang Vân Dung đứng ở một bên nhìn mà cũng cảm thấy chua xót trong lòng.
Tuy rằng, bà ấy luôn đặt chuyện của gia tộc lên hàng đầu, nhưng bà ấy cũng chỉ có một đứa em trai ruột như vậy, cuối cùng đứa en trai này đã trở về nhà rồi, nhìn ông ấy hốc hác vì bị cuộc sống hành hạ đến mức già hơn cả bà ấy thì làm sao mà bà ấy không cảm thấy đau lòng cho được chứ?
Khương Chi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai là ngày cưới của con, hy vọng cha mẹ, cô dì và mấy anh trai có thể tới tham dự đám cưới của con.”
Cô cho rằng sẽ rất khó để gọi ba mẹ, nhưng tới khi nhìn hai vợ chồng ôm nhau khóc rống lên như vậy thì cô lại cảm thấy chuyện này không hề khó khăn đến thế.
Trong cuộc sống vội vàng, dù sao cũng phải cho đối phương một cơ hội viên mãn đầy đủ.