Đôi môi của Cao Nguyên Hương run rẩy, cô ta khó khăn hỏi từng chữ: “Vì sao?”
Thi Hoàn Chu nhìn gương mặt hoảng hốt đến tái nhợt của Cao Nguyên Hương, trong nháy mắt anh ta cũng không đành lòng nhưng có một số việc không phải anh ta có thể khống chế được, điều duy nhất anh ta có thể làm được lúc này chính là ép sự tổn thương xuống thấp nhất, giải quyết dứt khoát chính là cách duy nhất anh ta đã nghĩ đến.
Thi Hoàn Chu thu hồi lại ánh mắt của mình, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Là anh có lỗi với em, anh yêu người khác rồi.”
Cao Nguyên Hương ‘ha ha’ hai tiếng: “Yêu người khác rồi sao?”
Cô ta bỗng đứng lên, cả người run rẩy, giọng nói trở nên nhanh chóng mà bén nhọn: “Thi Hoàn Chu, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Anh thật sự khiến tôi buồn nôn!”
Ôn Hoa Anh lo lắng, kéo cánh tay Cao Nguyên Hương, nói: “Nguyên Hương, con bình tĩnh đã, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”
Nước mắt đã rơi lã chã trên mặt Cao Nguyên Hương, cô ta chỉ thẳng tay về phía Thi Hoàn Chu, thê lương nói: “Tình yêu của anh cũng rẻ mạt quá rồi!”
Thi Hoàn Chu cúi đầu, khom lưng, anh ta rất bình tĩnh lập lại: “Là anh có lỗi với em,”
Cao Nguyên Hương hít sâu một hơi, cố gắng ép ngược nước mắt trở về.
Cô ta lại ngồi lên sô pha một lần nữa, lưng thẳng tắp, gương mặt đầy nước mắt vẫn chưa khô nở nụ cười mỉa mai, nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ anh đã đón người kia về nước rồi, đúng không? Cũng giống như anh đã đưa tôi về đây lúc trước.”
Thi Hoàn Chu không nói chuyện, sự im lặng của anh ta đã khẳng định tất cả.
Cao Nguyên Hương đưa tay lau khóe mắt còn ẩm ướt của mình, mạnh mẽ nói: “Anh đưa người đến đây cho tôi gặp, tôi phải xem thử rốt cuộc là người phụ nữ thế nào lại có thể khiến anh không do dự mà vứt bỏ tôi và đứa con còn trong bụng, cho dù tôi có thua cũng phải biết rõ bản thân đã thua thế nào.”
“Anh không đưa người đến thì tôi không ly hôn.”
Thi Hoàn Chu ngước mắt, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn cô ta, một lát sau anh ta mới khẽ gật đầu: “Được!”
Dứt lời, Thi Hoàn Chu lập tức đứng lên, đến cơm trưa cũng không ăn: “Anh hai, chìa khóa xe.”
Thi Ninh Chu lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu không đưa.
Thi Hoàn Chu nhíu mày, lại nhìn về phía Thi Liên Chu: “Lão ngũ!”
Thi Liên Chu không thèm nhìn đến anh ta một cái: “Có phải anh không dám đợi ông già trở về không? Chuẩn bị bỏ chạy chứ gì?”
Thi Liên Chu vừa dứt lời, mí mắt Thi Hoàn Chu không nhịn được mà co rút.
DTV
Bà cụ cũng đứng dậy, quát: “Con quỳ ở đây cho mẹ! Quỳ! Mẹ không cho phép đứng lên!”
Không trí im lặng trong một giây, Thi Hoàn Chu tiếp tục quỳ xuống.
Cao Nguyên Hương nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy oán hận, đó là vẻ mặt mà sau khi bao nhiêu niềm tin trong lòng cô ta đã sụp đổ mới có.
Khương Chi mím môi.
Ở thủ đô này, Cao Nguyên Hương vẫn luôn tự ti vì gia thế của mình, thậm chí có thể nói là tứ cố vô thân, mà tất cả những tự ti đó đều vì Thi Hoàn Chu.
Cô ta chờ đợi lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đầu tiên chồng mình quay về nước chính là muốn ly hôn với mình.
“Nguyên Hương, con đi theo mẹ.” Bà cụ nắm tay Cao Nguyên Hương, đi lên lầu,
Cô ta vừa đi, cơ thể căng cứng của Thi Hoàn Chu mới từ từ thả lỏng.
“Lão tứ, em thật sự học được toàn bộ những thói hư tật xấu ngoài kia vào người rồi. Tại sao em có thể biến thành dáng vẻ như bây giờ hả?” Hạ Mộ Thanh cau mày, đáy mắt đầy ý khiển trách, bản thân cô ấy là dâu trưởng, Hạ Mộ Thanh cảm thấy Thi Hoàn Chu rất quá đáng.
Hạ Mộ Thanh vẫn còn nhớ trước đây, khi Thi Hoàn Chu vẫn còn là một thiếu niên rạng rỡ nhưng không ngờ anh ta lại là hạng người có thể làm ra chuyện xấu hổ này trong khi vợ mình sắp đến ngày sinh, cho dù đứng ở góc độ nào, Hạ Mộ Thanh vẫn cực kỳ chán ghét.
Thi Ninh Chu cũng lạnh lùng cười nói: “Lão tứ, em là người của nhà họ Thi nhưng tác phong lại kém cỏi như vậy, em không sợ người khác mượn đòn này công kích gia đình chúng ta sao?”
Thi Hoàn Chu im lặng, không trả lời.
Đan Uyển không lên tiếng nhưng hiển nhiên cô ấy cũng chướng mắt với hành vi Thi Hoàn Chu về nước lần này lại tạo nên sóng gió.
Khương Chi chọc vào cánh tay của Thi Liên Chu: “Em hơi mệt, em muốn về nghỉ.”
“Mệt sao?” Vẻ mặt Thi Liên Chu nghiêm túc, anh cũng mặc kệ những người còn ở gần đó mà ôm Khương Chi đi lên lầu.
Hành động yêu chiều vợ của Thi Liên Chu hoàn toàn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với Thi Hoàn Chu còn đang quỳ trên sàn nhà.
Thi Hoàn Chu nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Lão ngũ cũng biết quan tâm rồi!”
“Lão tứ! Em tự lo cho chính mình đi! Đợi một lát nữa cha về, xem chừng sẽ cắt ngang chân em!” Thi Ninh Chu thật sự không hiểu trong đầu Thi Hoàn Chu có dòng điện gì chạy qua. Xem ra anh ta đã xuất ngoại nhiều năm nay nên hoàn toàn không giống hồi nhỏ nữa rồi.
Trong lúc tâm trạng của mọi người vô cùng nặng nề mà anh ta vẫn có lòng quan tâm chuyện của người khác.
Thi Hoàn Chu im lặng một lát, sau đó vẻ mặt anh ta trở nên thản nhiên nói: “Vì em đã thích người khác rồi thì không nên làm chậm trễ Nguyên Hương, em không thể khống chế được tình yêu, mà cũng không muốn khống chế.”
Quan niệm này của Thi Hoàn Chu hoàn toàn khiến Hạ Mộ Thanh phải há hốc mồm, ánh mắt cô ấy nhìn Thi Hoàn Chu như nhìn thứ gì đó rất quái dị.
“Nguyên Hương nói không sai. Tình yêu của em đúng là quá rẻ mạt!” Hạ Mộ Thanh lắc đầu, cô ấy cũng quay đầu về phòng.
Cô ấy là chị dâu, theo lý mà nói, vào những lúc thế này thì không nên mở miệng nhưng cô ấy và Cao Nguyên Hương là chị em dâu với nhau, nhìn thấy cô ta rơi vào hoàn cảnh thế này, trong lòng không tránh khỏi cảm giác bầu bí thương nhau mà thấy thương tiếc, xót xa cho cô ta.
Người đã đi hơn phân nửa, vốn dĩ đây sẽ là bữa tiệc cả nhà đoàn tụ nhưng không khí đã thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-520.html.]
Trên gương mặt xinh đẹp của Đan Uyển vẫn mờ mịt không hiểu gì, cô ấy im lặng một lát mới nói: “Đứa nhỏ thì thế nào? Nguyên Hương sắp sinh rồi.”
Tròng mắt Thi Hoàn Chu nổi lên gợn sóng, anh ta bình tĩnh nói: “Em sẽ nuôi đứa nhỏ, cũng sẽ chu cấp phí bồi thường ly hôn cho Nguyên Hương.”
“Xem ra là em đã tính toán xong xuôi hết rồi, vậy thì chị và anh hai của em cũng không nói gì nữa.” Đan Uyển thở dài, cô ấy kéo cánh tay Thi Ninh Chu đứng lên, rời đi. Xem ra những ngày tiếp theo sẽ không được yên ổn.
Thi Hoàn Chu cụp mắt xuống, anh ta cũng không có phản ứng gì khi thấy người trong nhà mình không hiểu mình.
…
Khương Chi vừa quay về phòng đã lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Thi Liên Chu: “Anh biết chuyện này từ bao giờ?”
Hôm qua cô phát hiện lúc nhắc đến Thi Hoàn Chu, thái độ của Thi Liên Chu rất kỳ lạ, hôm nay xem như đã hiểu ra.
Trong giọng nói của Thi Liên Chu lộ vẻ hờ hững: “Anh đã biết từ trước.”
Khương Chi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Biết từ trước sao? Bao lâu rồi?”
Thi Liên Chu híp mắt: “Em quan tâm anh ta làm gì?”
“Em tò mò không được sao?” Khương Chi nghĩ đến Cao Nguyên Hương thì không khỏi nhíu mày, cô cười như không cười liếc Thi Liên Chu: “Hai người là anh em ruột, anh sẽ không ‘tùy ý’ như anh ta chứ?”
Tuy ngoài miệng hỏi như vậy nhưng Khương Chi đã đọc tiểu thuyết nên cũng biết Thi Liên Chu là người không gần nữ sắc.
Là một người phụ nữ, Khương Chi không có hảo cảm với một người đàn ông khốn kiếp một cách thản nhiên Thi Hoàn Chu, huống hồ Cao Nguyên Hương còn sắp sinh, điều này càng khiến sự khốn kiếp của anh ta tăng lên N lần.
Chẳng qua có một số phương diện Thi Hoàn Chu và Thi Liên Chu vẫn rất tương tự nhau, cả hai đều làm thích làm theo ý mình.
Xuất thân từ một gia đình như vậy, vấn đề tác phong của con cháu của những gia tộc lớn rất dễ dàng trở thành nhược điểm có hại cho gia tộc.
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, khẽ cười một tiếng: “Anh chỉ ‘tùy ý’ với em.”
Khóe miệng Khương Chi co rút. Lúc này anh còn nói đùa?
Thi Liên Chu vuốt ngón tay Khương Chi, thản nhiên nói: “Có lần anh xuất ngoại đã nhìn thấy, anh ta ở nước ngoài đã qua lại với ba bốn người phụ nữ rồi.”
Khương Chi nhíu mày: “Vậy là anh ta là kẻ đã tái phạm nhiều lần?”
“Có lẽ vậy.” Thi Liên Chu nhún vai từ chối cho ý kiến, giọng điệu cũng không quan tâm hành vi của Thi Hoàn Chu.
Khương Chi than thở, cô còn cho rằng Thi Hoàn Chu có nỗi khổ gì đó nhưng không ngờ bẩm sinh anh ta là một kẻ phong lưu. Xem ra sự tình yêu của Cao Nguyên Hương đã đặt sai người rồi, không biết cô ta có thể bước ra khỏi cơn tuyệt vọng này không?
Lúc này Khương Chi cũng không muốn chất vấn Thi Liên Chu vì sao không nói chuyện này ra sớm hơn.
Thi Liên Chu vốn là một người không muốn xen vào việc của bất kỳ ai nên anh chịu nói ra mới lạ.
Khương Chi nhìn gương mặt bình tĩnh của Thi Liên Chu thì tò mò hỏi: “Vậy họ sẽ ly hôn sao?”
Thi Liên Chu lườm cô một cái, anh thẳng thắn nói: “Vậy thì phải xem ông già có đánh c.h.ế.t Thi Hoàn Chu hay không đã.”
Giữa trưa hôm đó, lúc ông cụ còn chưa về đại viện thì cả nhà Thi Lam Chu đã đến nơi.
Chuyện Thi Hoàn Chu trở về vào ngày hôm nay cũng không phải bí mật gì cả, vài ngày trước Ôn Hoa Anh đã thông báo với mọi người ở trong nhà rồi, hôm nay mọi người quay về đại viện, tụ họp ăn một bữa cơm đoàn viên.
Sắc mặt của Thi Lam Chu rất tiều tụy, từ ngày xảy ra chuyện của Tưởng Nguyên Trinh đến nay thì cô ta vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Sắc mặt Đàm Chính Quang vẫn bình thường, chỉ là lúc vào cửa hai vợ chồng bọn họ cũng chưa từng liếc mắt nhìn đối phương lần nào, có thể thấy được lần cãi cọ trước đây đến nay vẫn chưa được giải quyết, nếu không phải bà cụ gọi về ăn cơm thì sợ là Đàm Chính Quang đã lấy cớ vắng mặt rồi.
“A… Cậu tư! Cậu đang làm gì vậy?” Đàm Vi Vi bước đến, cô ấy không nhịn được ngạc nhiên thốt lên.
Đàm Vi Vi vứt giày sang một bên, đi đến, ngồi lên ghế sô pha, mặt mày mờ mịt nhìn về phía Thi Hoàn Chu.
Thi Hoàn Chu nhìn Đàm Vi Vi, cười nói: “Cậu làm sai nên bị phạt.”
“Chậc! Cậu xem cậu kìa, vất vả lắm mới được trở về một chuyến thế mà lại gây chuyện rắc rối.” Đàm Vi Vi nhìn thấy Thi Hoàn Chu còn có thể cười được nên chỉ cho rằng đây là chuyện nhỏ, lúc này mới dựa vào ghế sô pha, phấn khởi xem cậu của mình bị phạt.
Tính tình cậu tư rất hoạt bát, thích náo nhiệt, cũng thích đùa với cô ấy nhất nên quan hệ giữa hai cậu cháu lá tốt nhất. Sáng nay Đàm Vi Vi đã thức dậy rất sớm, còn không ngừng thúc giục đến đại viện nhưng không ngờ vừa đến nơi đã thấy cậu tư bị phạt quỳ thế này.
Thi Lam Chu nhíu mày, xụ mặt nói: “Em lại làm ra chuyện gì rồi hả?”
Thi Hoàn Chu vẫn đang quỳ, anh ta tức giận nói: “Chị ba, chị có thể vui vẻ khi nhìn em được không? Lần nào em về đây thì chị cũng xụ mặt, không khác gì gương mặt của một người đàn ông, chắc chắn anh rể cũng không chịu đựng được chị, đúng không anh rể?”
Dứt lời, Thi Hoàn Chu đã quay đầu nhìn về phía Đàm Chính Quang đang lề mà lề mề không muốn đến đây.
Thi Hoàn Chu hoàn toàn không biết mình chỉ nói bậy bạ nhưng lại nói trúng rồi.
Đàm Chính Quang cười, đổi chủ đề: “Em làm gì chọc mẹ rồi?”
Nụ cười trên mặt Thi Hoàn Chu biến mất, anh ta cũng không che giấu mà nói thẳng: “Em muốn ly hôn.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Đàm Vi Vi và Đàm Chính Quang cũng tắt ngắm, hai cha con nhìn nhau.
Ly hôn sao?