Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 717




Khương Chi có hơi đau đầu, cô không muốn chuyện mang thai của mình bị làm ầm lên.

Cô nhìn ánh mắt háo hức của mẹ chồng, do dự: “Mẹ, con…”

“Cô ấy sẽ không ở trong đại viện, con có thể chăm sóc cô ấy, mẹ yên tâm.” Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, tự nhiên tiếp lời cuộc trò chuyện.

Đại viện có rất nhiều người qua lại, còn có một thai phụ là Cao Nguyên Hương, hẳn là sẽ hơi bất tiện.

DTV

Sắc mặt bà Ôn đột nhiên sầm xuống, bà ngồi ghế sofa, giả vờ lau nước mắt, trách mắng: “Từ nhỏ con đã dọn ra ngoài sống, nhiều năm không về nhà, khó khăn lắm mới kết hôn nên mẹ rất vui.”

Khương Chi nhìn kỹ thuật diễn vụng về của mẹ chồng thì khóe miệng run rẩy không biết nói gì.

Đúng lúc này vang lên tiếng mở cửa.

Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển dẫn theo một đám trẻ con trở về, nhìn giống giáo viên của một nhà trẻ.

“Bác dâu cả, bác dâu hai, rốt cuộc lúc nào mẹ con mới về?” Tiểu Qua bĩu môi không vui, mặc dù được đi mua quần áo mới nhưng không có mẹ bên cạnh thì sao cậu bé có thể vui vẻ được?

Hạ Mộ Thanh cười: “Nhớ mẹ sao? Ngày nào con cũng hỏi bác câu này bốn năm lần.”

Cô ấy vừa muốn nói xe cha cậu bé ở ngoài cửa, chắc là đã quay về thì Tiểu Ngự vui vẻ hô lên: “Mẹ.”

Cậu bé giống như một viên đạn bay về phía Khương Chi, ngạc nhiên không nói nên lời.

Thi Liên Chu nhíu mày, đứng dậy, túm lấy cổ áo Tiểu Ngự, xách sang một bên, trầm giọng: “Vội vàng thế làm gì?”

Tiểu Ngự trừng mắt nhìn Thi Liên Chu, ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Khương Chi.

Nhìn rất đáng thương.

Khương Chi không quan tâm Thi Liên Chu, ôm Tiểu Ngự vào lòng, hôn lên má cậu bé, rồi nhìn về phía mấy đứa nhóc đang chạy tới phía cô, Tiểu Tông nhìn thấy cô thì chậm chạp, không mấy hào hứng.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua thì không như vậy, bộ dạng hưng phấn kiến trái tim cô mềm nhũn.

Khương Chi bị bốn đứa trẻ bao vây, gọi mẹ bằng giọng ngọt ngào.

Cô ôm đứa này, hôn đứa kia, có chút bận rộn.

Thi Liên Chu vô tình bị đẩy sang một bên, khuôn mặt đẹp trai đen lại, nhưng nhìn thấy Khương Chi vui vẻ thì anh cũng không nỡ tức giận.

Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển đi tới, nhìn đám trẻ con xung quanh Khương Chi thì hai người có chút hâm mộ, trong lòng cảm thán: Vẫn là vợ em năm có phúc.

Người ta sinh một đứa đã khó rồi, đây còn một lúc bốn đứa, thì phải khó khăn đến mức nào?

Đan Uyển mỉm cười: “Cuối cùng hai đứa cũng về, nhưng mà về bất ngờ quá nên chưa kịp chuẩn bị gì.”

Hạ Mộ Thanh liếc mắt nhìn Thi Liên Chu: “Tính Liên Chu cẩn thận, chắc chắn đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Chú em chồng này yêu vợ như thế, sao có thể để đối xử tệ với vợ được?

Hạ Mộ Thanh ngồi cạnh Ôn Hoa Anh, nghiêng đầu nhìn mẹ chồng, trêu ghẹo: “Mẹ đúng là thương chú năm, vừa thấy chú ấy với vợ về là không thể ngừng cười được.”

Bà Ôn nghe thấy thì càng vui vẻ hơn.

Bà là người không giấu được cảm xúc, vừa thấy có người về nhà là chỉ nóng lòng muốn chia sẻ ngay niềm vui này với mọi người.

Khương Chi chưa kịp ngăn cản, bà đã nói với khuôn mặt rạng rỡ: “Gần đây nhà chúng ta có ba chuyện vui.”

Bà vừa nói vừa duỗi ba ngón tay, nâng cằm, ra vẻ.

“Ba chuyện vui?” Hạ Mộ Thanh nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi.

Đan Uyển dịu dàng, nhìn ánh mắt như đang muốn nói “mau hỏi thêm đi” của mẹ chồng, mỉm cười: “Ba chuyện là chuyện gì thế mẹ? Mẹ nói ra cho mọi người cùng vui.”

Bà Ôn cảm thấy hài lòng, hắng giọng, chắp tay: “Chuyện vui thứ nhất là thằng năm và A Chi kết hôn.”

“Chuyện vui thứ hai là ngày mai thằng tư trở về, cả nhà được sum họp.”

Rồi bà làm ra vẻ thần bí: “Mẹ cũng vừa biết được chuyện thứ ba.”

Khương Chi nhìn bộ dạng khoe khoang của mẹ chồng thì che mặt.

Mắt Hạ Mộ Thanh lóe lên, hỏi nhỏ: “Nhà ta chuẩn bị có thêm thành viên mới?”

Mắt cô ấy đảo qua bụng của Khương Chi, trong lòng thở dài, cảm thấy hơi ghen tỵ.

Nhà ba anh trai của Thi Liên Chu đều ít con trai, cô ấy chỉ sinh được một đứa con trai nên vẫn luôn nuông chiều từ nhỏ, tư chất học tập bình thường, tiền đồ sau này cũng không khả quan lắm, mỗi lần nghĩ đến là cô ấy lại lo lắng.

Nhưng may mắn cô ấy vẫn còn sinh được đứa con trai.

Ánh mắt Hạ Mộ Thanh như có như không nhìn qua Đan Uyển.

Đan Uyển nắm chặt tay, nghe giọng nói vui vẻ của mẹ chồng, không khỏi có chút chua xót, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “A Chi có thai đúng là chuyện vui.”

Đúng, là chuyện vui.

Đan Uyển giấu đi sự khó chịu trong lòng, không biết nói gì.

Đã bao nhiêu năm rồi mà cô ấy chỉ sinh được một đứa con gái là Nam Châu, còn từng bị bắt cóc, mặc dù chồng cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy biết, trong lòng chồng vẫn có khúc mắc.

Cô ấy có ba chị em dâu, chị dâu cả Hạ Mộ Thanh sinh được hai gái, một trai, em dâu thứ tư hiện giờ đang mang thai, chuẩn bị sinh, đi siêu âm ở bệnh viện quân khu thì bác sĩ bảo là bé trai, em dâu thứ năm thì không cần phải nói, con trai có thể tạo thành đội bóng rồi mà giờ lại có thai.

Mặc dù cha mẹ chồng không phải người trọng nam khinh nữ, nhưng cô ấy gả vào nhiều năm như vậy thì ít nhiều cũng có chút áy náy.

Bà Ôn nghe hai con dâu nói, che miệng cười: “Chẳng phải thế sao? Đây là chuyện vui, nhà họ Thi chúng ta đã nhiều năm không có chuyện vui, năm nay, chuyện nào cũng đều là chuyện vui cả. A Chi là người may mắn.”

Năm nay tìm được cháu gái Thi Nam Châu trở về.

Bà cảm thấy Khương Chi đúng là người mang lại phúc khí. Nếu không, sao có thể sinh một lúc bốn đứa khỏe mạnh như thế được?

“Có thai?” Mấy đứa trẻ nhìn nhau, chưa hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ này.

Khương chi đảo mắt nhìn vài lần, sợ rằng bọn nhỏ không vui.

Mặc dù chưa từng kết hôn và sinh con nhưng cô cũng biết sự khó xử của gia đình có nhiều con, người ta thường nói khi có con thứ hai, sẽ dễ bỏ qua con đầu, dẫn tới đứa lớn khó chịu, thậm chí chán ghét em trai, em gái.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn, nhận ra lo lắng của Khương Chi thì nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-517.html.]

Thực ra anh không lo lắng, nhưng vẫn chuyển đề tài: “Con đói bụng rồi.”

Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh, thả lỏng tâm trạng. Cô muốn nói chuyện riêng với mấy đứa con về chuyện em trai, em gái.

“Lão ngũ đói sao? Được rồi, mẹ đi mua đồ ăn ngay đây, mua nhiều món ngon bồi bổ cho A Chi.” Bà Ôn cực kỳ vui vẻ, vỗ vỗ tay, dẫn theo dì giúp việc ra ngoài mua đồ ăn.

Buổi tối bà phải làm thêm mấy món, vợ thằng tư và vợ thằng năm đều mang thai, đây là chuyện cực kỳ lớn với nhà bọn họ, bà còn phải ra ngoài tâm sự cùng mấy chị em tốt, phải đi khoe khoang… À không, đi nói về cháu trai, cháu gái.

Đan Uyển lên tầng, vừa vào đã thấy con gái về nhà.

Cảm xúc của cô ấy không tốt, từ từ đi đến.

Đan Uyển vào cửa, nhìn thấy Thi Nam Châu đang làm bài tập trên bàn, thấy con gái ngoan ngoãn thì trong lòng cô ấy cũng được an ủi phần nào.

Đan Uyển ngồi bên cạnh Thi Nam Châu hỏi nhỏ: “Có đói bụng không?”

“Con không đói, mẹ về lúc nào thế?” Thi Nam Châu quay đầu cười với Đan Uyển.

“Mẹ vừa về, hôm nay học thêm thế nào? Chú Cố có nghiêm khắc không?” Đan Uyển vén tóc ra sau tai cho con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Đứa con gái Thi Nam Châu này của cô ấy quá hiểu chuyện, khiến cô ấy sợ sẽ dọa đến cô bé.

Cô ấy nghĩ tới hình ảnh lúc con gái mới về, nhìn như con mèo con thì trái tim cô ấy trở nên đau đớn, chua xót, đột nhiên cảm thấy không sinh thêm con cũng tốt, không thì sao có thể đặt hết tình yêu cho con gái được?

“Chú Cố rất tốt.” Khi Thi Nam Châu nói về Cố Tuyển thì đôi mắt sáng lên, như cảm thấy vẫn chưa đủ, nói thêm: “Rất tốt, rất rất tốt, chú Cố Tuyển giỏi lắm, dạy cái là con hiểu luôn.”

Đan Uyển kinh ngạc nhìn con gái, không nghĩ nhiều: “Vậy thì tốt.”

Hai mẹ con nói chuyện học tập một lúc, Đan Uyển nghĩ ngày mai con gái còn phải đi học, do dự nói: “Hôm nay, hai mẹ con chúng ta ở lại, sáng mai mẹ đưa con về trường.”

Thi Nam Châu gật đầu, nghĩ đến chuyện Thi Liên Chu và Khương Chi đột nhiên trở về: “Tối nay chú và thím ở lại đại viện ạ?”

Đan Uyển “ừ” một tiếng.

Thi Nam Châu mím môi, không nói nữa.



Khương Chi dẫn mấy đứa con về phòng, Thi Liên Chu không đi theo, mà đến phim trường.

Quá trình thử vai cho “Hoàn Châu cách cách” đã kết thúc, có thể bắt đầu quay luôn, ở phim trường có không ít việc.

“Mẹ, mẹ mang thai ạ?” Mắt Tiểu Ngự chớp chớp, nhìn chằm chằm vào bụng Khương Chi, biểu cảm phức tạp.

Cậu bé được coi như là người có “kiến thức sâu rộng” nhất trong lũ trẻ, trong xưởng luyện thép thỉnh thoảng sẽ chiếu phim, cậu bé từng lén đi xem, cho nên biết được một chút chuyện của người lớn.

“Anh cả, mang thai nghĩa là gì?” Tiểu Qua sờ gáy, mờ mịt.

Tiểu Ngự trợn mắt, muốn giải thích đã nghe thấy Tiểu Diệu nói nhỏ: “Nghĩa là có em bé, mẹ có em bé mới.”

“Em bé?” Mặt Tiểu Qua dại ra, biểu cảm không dám tin.

Tiểu Tông luôn nắm chặt khối rubik, tỉnh táo lại, hỏi: “Mẹ có em bé ạ?”

Bọn trẻ liên tục nói với nhau khiến Khương Chi đứng một bên không nói được câu gì, cô nghe thấy câu hỏi của Tiểu Tông, suy nghĩ rồi trả lời: “Ừ. Cho dù mẹ có thêm em thì vẫn sẽ yêu thương các con, cha cũng vậy.”

“Các con không cần sợ, cũng không cần lo lắng, tin tưởng mẹ, được không?”

Giọng Khương Chi dịu dàng, đưa tay vuốt tóc mấy đứa nhỏ, sợ trong lòng bọn trẻ thấy khó chịu.

Tiểu Ngự nhìn Khương Chi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Con không sợ, có thêm một em trai để chỉ đạo cũng không tệ.”

Tiểu Tông không nói gì, cậu bé cũng không có cảm xúc gì đặc biệt với người em mới.

Ngược lại Tiểu Diệu hơi buồn: “Con biết sinh em bé nguy hiểm lắm, con từng nghe người trong thôn nói, lúc mẹ sinh chúng con thì suýt nữa thì không cứu được.”

Trí nhớ của cậu bé rất tốt, đến giờ vẫn không quên được những lời nói của các bà, các cô trong thôn.

Tiểu Diệu lo lắng nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn bụng cô, biểu cảm phân vân không biết nên thích em bé hay không.

Tiểu Qua bĩu môi, mếu máo: “Anh ba nói đúng, rất nguy hiểm.”

Cậu bé là người được nghe nhiều nhất chuyện lúc mẹ sinh bọn họ đã nguy hiểm như thế nào, nhưng sao mẹ vẫn còn muốn mang thai?

Tiểu Qua không hiểu, nóng nảy gãi đầu.

Trái tim Khương Chi như muốn tan chảy, chạm nhẹ vào chóp mũi Tiểu Diệu, dịu dàng: “Lúc đó mẹ gặp nguy hiểm vì mẹ mang thai bốn, các con nghĩ xem, bụng mẹ bé thế này chứa tận bốn đứa, đương nhiên là nguy hiểm rồi.”

“Nhưng mà lần này chắc là sẽ không sinh bốn nữa, nên mức độ nguy hiểm rất rất thấp.”

Tiểu Diệu nghe xong, tâm trạng vẫn không tốt hơn bao nhiêu, nói nhỏ: “Chỉ là rất thấp chứ không phải không có nguy hiểm.”

Khương Chi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Diệu thông minh như vậy, mới có tí tuổi đã biết nắm bắt trọng điểm, sau này chắc chắn sẽ là học bá.

Cô nhẹ nhàng: “Đừng sợ, mẹ sẽ luôn bên cạnh các con.”

Thái độ của mấy đứa nhóc không hào hứng, cũng không chán ghét thì tinh thần căng thẳng của Khương Chi thả lỏng hơn.

Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của mấy đứa trẻ như kiểu cô sắp c.h.ế.t đến nơi thì hắng giọng, đổi chủ đề vui vẻ hơn: “Các con thích em trai hay em gái?”

Bốn anh em rất hiểu trật tự lớn nhỏ, vẫn để Tiểu Ngự nói trước.

Cậu bé khoanh hai cánh tay bụ bẫm, nói như đinh đóng cột: “Đương nhiên là em trai, em gái có gì tốt đâu. Chưa đánh đã khóc, bẩn thỉu, con ghét nhất là bé gái. Con không cần em gái.”

Cậu bé dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Nếu thật sự là em gái thì con sẽ bảo vệ em ấy.”

Tiểu Ngự nghĩ cậu sẽ là người anh cả tốt nhất.

Khóe miệng Khương Chi run lên, mặc dù Tiểu Ngự có bổ sung nhưng mà thái độ chán ghét em gái không phải giả.

Tiểu Tông mím môi, mắt chớp chớp, thoải mái nói: “Em trai.”

Cậu bé cảm thấy em trai rất tốt, không cãi, không chọc tức cậu, có anh trai là tốt nhất, nhưng mà rõ ràng mẹ cậu không thể sinh cho cậu một anh trai khác nên cậu bé không nhắc tới.

Em gái sẽ gây rắc rối, cậu bé không thích điều đó.

Khương Chi thở dài, nhìn con thứ ba: “Tiểu Diệu, con thì sao? Con thích em trai hay em gái?”