Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 716




“Chú... út...” Thi Nam Châu nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi cũng giật mình một chút.

“Này, đang thẩm vấn người hả? Nam Châu đến nhà tôi để học thêm!” Cố Tuyển vẫy tay, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Anh ấy là một người học giỏi, có gì đáng ngạc nhiên đâu?

Thi Liên Chu nhíu mày nhìn Cố Tuyển, sau đó khẽ xì một tiếng, tỏ ra khinh thường.

Cố Tuyển nhếch mép, đưa tay khoác lên vai Thi Liên Chu, giọng điệu trêu chọc: “Không phải đi nước ngoài à? Mới đi một chút đã trở về nước kết hôn rồi? Người ta đều kết hôn rồi mới đi hưởng tuần trăng mật, hai người là đi hưởng tuần trăng mật xong mới về nước kết hôn?”

Thi Liên Chu lạnh mặt nhìn Cố Tuyển, cũng lười bận tâm với tên này.

Khương Chi cũng nhìn Cố Tuyển, sau đó lấy ra một phong bì từ trong túi xách đưa qua: “Này, thư của anh đó.”

“Thư của tôi?” Cố Tuyển hơi ngạc nhiên chỉ tay vào mình.

“Ừ.” Khương Chi lại đưa gần hơn.

Cố Tuyển nhìn thấy chữ phồn thể trên phong bì thì cả người cứng đờ.

Gần như trong nháy mắt, anh ấy đã đoán ra được ai là người đã viết bức thư này.

Chuyện toàn bộ nhà họ Ân c.h.ế.t sạch ở Hồng Kông đã gây xôn xao dư luận, tất nhiên anh ấy cũng đã biết tin tức này.

Hoắc Thế Chi trở thành kẻ sát nhân, phải vào tù.

Anh ấy từng muốn đến Hồng Kông gặp cô ấy một lần nhưng nghĩ kỹ lại thì mối quan hệ của hai người dường như cũng không tốt đến mức có thể tiễn biệt lúc lâm chung. Hơn nữa cô ta lại là người kiêu ngạo như vậy, chắc hẳn sẽ không muốn gặp lại anh ấy với tư cách là một tù nhân.

Cố Tuyển khẽ nuốt nước bọt.

Anh ấy nhận lấy phong thư, cũng không khách sao mà trực tiếp mở ra trước mặt Thi Liên Chu và Khương Chi. Bên trong viết tràng giang đại hải, toàn bộ đều là chữ nhỏ xinh xắn được viết bằng bút máy.

Cố Tuyển nhìn, trong mắt dường như có chút ánh sáng hoài niệm nhưng rất nhanh, ánh sáng này lại biến thành một loại nét mặt thẫn thờ mơ hồ không rõ. Sau khi xem xong dòng chữ cuối cùng, Cố Tuyển chỉ đứng đó ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay.

Thi Nam Châu đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng như có mèo cào cấu, tò mò về nguồn gốc của bức thư này.

Tuy nhiên, những người lớn có mặt ở đây sẽ không giải thích cho cô bé.

Thi Liên Chu cau mày nhìn cô bé, giọng nói chậm rãi vang lên, vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nam Châu, thu dọn đồ đạc, về đại viện.”

“Chú út, cháu không...” Thi Nam Châu chưa nói hết câu thì đã im bặt.

Cô bé nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thi Liên Chu, miễn cưỡng thu dọn hộp bút viết. Nói cho cùng, cô bé vẫn hơi sợ người chú út này.

Khương Chi không để ý đến hai chú cháu, nhìn Cố Tuyển nói: “Cô ấy đã c.h.ế.t rồi.”

Ban đầu cô không muốn nói chuyện này, nhưng suy nghĩ lại, chi bằng nói thẳng cho Cố Tuyển biết để anh ấy đừng ôm ấp hy vọng trong thư mà chạy một chuyến trở về Hồng Kông. Dù sao Hồng Kông đang loạn như vậy, anh ấy chạy đến cũng chẳng có tác dụng gì.

“Chết rồi?” Cả người Cố Tuyển đều cứng đờ, không thể động đậy, tờ giấy trong tay bị nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm.

Sắc mặt anh ta có sự kinh ngạc, chấn động, cũng có sự không thể tin được.

“Tôi... tôi còn tưởng sẽ qua một thời gian nữa... Tưởng rằng...”

Tưởng rằng cái gì?

Anh ấy cũng không biết.

Khương Chi mím môi, lại lấy từ trong túi ra một xấp báo, trên đó đăng tải tất cả những chuyện của hai nhà họ Ân và họ Hoắc trong thời gian gần đây. Là do cô đặc biệt mang theo trong hành lý khi trở về thủ đô.

Cô nói: “ Tôi đã cố ý mang những tờ báo này về cho anh, tiếp theo thì tùy anh tự tiêu hóa thôi.”

Cố Tuyển nhận lấy, nói với giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”

Khương Chi và Thi Liên Chu dẫn theo Thi Nam Châu lên xe.

“Mang theo lúc nào vậy?” Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, trong giọng nói toát ra vài phần dịu dàng.

Thi Nam Châu ngạc nhiên nhìn anh vài lần, bởi vì cô bé chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Tuy anh không nói rõ nhưng Khương Chi hiểu: “Báo chí chắc chắn viết rõ ràng hơn nhiều so với tin tức truyền miệng, có thể giúp giảm bớt nỗi buồn trong lòng Cố Tuyển, hoặc thậm chí khiến anh ấy càng buồn hơn, nhưng hiểu rõ còn hơn là mù tịt.”

Có lẽ tình cảm của Cố Tuyển đối với Hoắc Thế Chi không quá sâu sắc nhưng với tư cách là người phụ nữ đã từng lay động trái tim anh ấy khi còn trẻ, ít nhiều cũng có thể coi là ánh trăng sáng, nói không buồn thì chắc chắn là giả.

Thi Liên Chu mím môi, khởi động xe đi về phía đại viện.

Anh đồng ý với lời của Khương Chi, chỉ hy vọng Cố Tuyển có thể sớm vượt qua được.

……

Đại viện.

Khương Chi và Thi Liên Chu đột nhiên trở về khiến bà Ôn cực kỳ vui mừng.

Bà ấy bỏ qua Thi Liên Chu, kéo tay Khương Chi nhìn trái phải, miệng còn lẩm bẩm: “Ôi trời, gầy đi rồi, nhìn cái eo này, chẳng còn chút thịt nào.”

“Các con nói xem, sắp cưới rồi, còn chạy sang Nhật làm gì?”

Bà Ôn nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Thi Liên Chu. Bà ấy biết, kẻ chủ mưu chính là tên này.

Khương Chi nhìn Thi Liên Chu, khẽ nói: “Để mẹ lo lắng rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-516.html.]

Thi Liên Chu đã ngồi xuống ghế sofa, cầm quả táo trong đĩa, cẩn thận gọt vỏ, từng động tác đều vô cùng kiên nhẫn.

Thi Nam Châu mím môi đi lên lầu, có hơi không vui.

“Nam Châu sao vậy? Các con đến nhà của Tiểu Cố à?” Bà Ôn biết Thi Nam Châu đang học thêm ở nhà Cố Tuyển, nhưng nhìn biểu hiện của cháu gái lại có chút kỳ lạ, đây là gặp phải chuyện gì ức chế vậy?

Khương Chi nhíu mày, nói: “Có lẽ là không muốn về nhà.”

“Không muốn về nhà?” Bà Ôn sửng sốt.

“Qua đây.” Chưa đợi bà Ôn hiểu rõ, Thi Liên Chu đã gọt táo xong, anh vẫy tay với Khương Chi, đưa quả táo ra nói: “Ăn hết đi.”

Ôn Hoa Anh ngạc nhiên, nhìn với vẻ tò mò.

Trước đây, con trai thứ năm của bà ấy không phải là người chu đáo như vậy. Anh lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gọt táo cho bà ấy, xem ra không phải không biết chu đáo mà là không đúng người.

Không phải sao, anh lấy được người vợ mình yêu thích thì giống như biến thành một người khác vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng bà Ôn vừa vui mừng vừa chua xót, cảm giác kỳ lạ phức tạp.

“Mẹ, mấy đứa Tiểu Ngự đâu?” Khương Chi cắn quả táo, nhìn xung quanh vẫn không thấy bốn đứa nhỏ thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nếu chúng nghe thấy giọng nói của cô, chắc chắn đã chạy xuống lầu từ sớm, hẳn là người không có ở nhà.

Nhắc đến điều này, bà Ôn liền cười tủm tỉm: “Mộ Thanh dẫn chúng đi mua quần áo rồi, biết ba mẹ mình sắp kết hôn, đứa nào cũng mè nheo đòi mặc quần áo mới. Ôi chao, thật là ngoan, thật là đáng yêu.”

Nhắc đến mấy đứa cháu nhỏ, Ôn Hoa Anh nói chuyện không ngừng, kéo Khương Chi nói mãi.

Vẻ mặt Thi Liên Chu không hề hứng thú, hoàn toàn không có ý thức làm cha.

Bà Ôn không vui, giơ chân đá Thi Liên Chu một cái: “Chờ tụi nó về, con cười một cái cho mẹ xem, ngày nào cũng trưng ra một bộ mặt cau có, nhìn mà bực bội, cũng không biết tại sao A Chi lại nhìn trúng con nữa?”

Nói đến điều này, bà Ôn thật sự thấy kỳ lạ.

Mặc dù bà tự cho rằng con trai thứ năm của mình về mọi mặt đều tốt, nhưng chỉ có điều tính khí khó chịu này, thật sự không phải là mấy người có thể chịu đựng được.

A Chi xinh đẹp, dáng người đẹp tính cách tốt, còn có văn hóa biết kiếm tiền, lúc trước rốt cuộc là nhìn trúng đứa con trai này của bà ở điểm gì? Còn nguyện ý kéo theo mấy đứa trẻ sống ở ngoài?

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là lão ngũ nhà bà kiếm được món hời.

Khi câu nói khinh thường của bà Ôn lọt vào tai, Thi Liên Chu khẽ kêu một tiếng, cười mà như không cười.

“Kêu cái gì mà kêu! Lúc nhỏ m.ô.n.g bị đánh thành tám cánh, sao không cãi lại mẹ? Bây giờ cánh cứng rồi à?” Bà Ôn nhếch mép, cảm thấy bản thân làm mẹ cũng không còn chút uy nghiêm nào nữa.

Khương Chi nhịn cười nhìn Thi Liên Chu, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng: Hóa ra hồi nhỏ anh cũng bị đánh à?

DTV

Thi Liên Chu nhướng mày, chẳng thấy khó xử chút nào.

Bỗng nhiên, Ôn Hoa Anh vỗ tay một cái, cười hì hì nói: “Hai đứa hôm nay về rồi thì đừng đi nữa, ở nhà đi. Ngày mai lão tứ về, cả nhà chúng ta cùng nhau sum họp, lần này thật sự đông đủ rồi!”

Bà Ôn là người nhạy cảm, nói đến đây lại muốn giơ tay lau nước mắt.

Bà ấy cả đời sinh được năm đứa con, hồi nhỏ cuộc sống khó khăn, thiếu ăn thiếu mặc. May là con cái đều sống sót nhưng chưa kịp hưởng thụ ngày đoàn viên thì đã lần lượt phải đi xa, lão tứ lại còn ra nước ngoài sớm.

Nhiều năm qua, bà ấy cũng sắp quên mất mặt lão tứ của mình rồi.

“Hừ.” Thi Liên Chu đặt tay phải lên mép bàn, nghịch một quả táo, dù không nói gì nhưng tiếng cười này lại mang đầy mùi mỉa mai, vừa nghe liền khiến người ta tức giận.

Bà Ôn mặt tối sầm lại, trực tiếp cầm một quả táo ném về phía Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu bắt được quả táo, khen một câu không thành thật: “Bà Ôn có sức khỏe dẻo dai, không thua kém ngày xưa.”

Khương Chi cau mày, kéo tay áo Thi Liên Chu.

Bà Ôn hừ lạnh một tiếng, lười quan tâm đến đứa con trai út này, lần nào về cũng không có lời hay ý đẹp.

Bà ấy quay đầu nhìn Khương Chi, khuôn mặt lạnh lùng như băng lập tức trở nên dịu dàng như gió mát: “A Chi ơi, tối nay muốn ăn gì không? Mẹ sẽ đi chuẩn bị ngay, hải sản thì sao? Hôm nay chính ủy Đàm nhà bên cạnh mới gửi mấy con...”

Bà Ôn chưa nói hết câu thì đã bị Thi Liên Chu cắt ngang: “Cô ấy không ăn được hải sản.”

Ôn Hoa Anh thật sự tức giận rồi. Bà ấy cau mày, không vui nói: “Thi Liên Chu, có phải con cố ý gây khó dễ cho mẹ không? Tại sao mới đi một chuyến đến nước Nhật mà tính tình lại càng thêm kỳ lạ vậy? Cũng đã làm ba rồi, sao lại vô tâm như vậy?”

Thi Liên Chu nghiêm túc gật đầu, đưa bàn tay thon dài ra vuốt ve bụng nhỏ của Khương Chi: “Đúng là sắp làm ba rồi.”

“Hừ, làm ba không phải là...” Bà Ôn vừa định nói gì thì đột nhiên chú ý đến bàn tay của Thi Liên Chu, lập tức dừng lại. Ngay sau đó, cả người bà ấy như muốn phát sáng, giọng nói run rẩy: “Làm ba?”

“A Chi, con có thai rồi?”

“Mấy tháng rồi? Có khó chịu không? Có thể ăn cơm không?”

“Ôi, chuyện lớn như vậy mà sao không nói với mẹ? Mau dọn về nhà đi, mẹ chăm sóc con, nhất định sẽ chăm sóc con chu đáo!”

Bà Ôn vui mừng quay vòng vòng, vừa nói vừa vỗ n.g.ự.c đảm bảo, bộ dạng đó, còn giống hơn cả bảo mẫu chuyên nghiệp giới thiệu dịch vụ nữa.

Bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, hồi đó con dâu sinh bốn đứa, chuyện lớn như vậy mà bà ấy đều không biết nên trong lòng có chút nghẹn ngào, dù sao sinh một đứa con cũng đã khó, huống hồ là bốn đứa.

Lúc đó bà ấy là mẹ chồng không có ích gì, lần này nhất định không thể vắng mặt.

Bà ấy nhất định phải chăm sóc con dâu chu đáo! Chăm sóc cho cô trắng trẻo, mập mạp, bình an vô sự!