Khi trở lại thủ đô, Khương Chi chỉ cảm thấy ngay cả không khí cũng trong lành.
Chuyến đi đến nước Nhật này thực sự không để lại cho cô chút ấn tượng tốt đẹp nào, sau này vẫn là an phận thì tốt hơn.
Xe vẫn còn đang đậu trong bãi đậu xe. Mạnh Lam đi lái xe. Thi Liên Chu thì ôm Khương Chi đứng bên đường.
Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Đi đại viện?”
Mấy ngày không gặp con, cũng không biết nếu mấy đứa nhỏ biết cô đang mang thai thì chúng sẽ có thái độ như thế nào. Lúc này trong lòng cô lại có chút lo lắng, sợ chúng không chấp nhận được.
Thi Liên Chu nhướng mắt, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh mai của cô: “Không đi, về nhà nghỉ ngơi.”
Khương Chi nhìn anh, chỉ cảm thấy tên này đã quên mất bốn đứa nhóc rồi.
Khi hai người đang đứng bên đường đợi Mạnh Lam. Cách đó không xa sân bay, một chiếc xe quân sự đang đậu, người lái xe là một người phụ nữ. Cô ta nắm chặt vô lăng, đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát khí, giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Lúc này, một giọng nam trêu ghẹo vang lên từ ghế phụ: “Ồ, thật là trùng hợp, gặp lại người tình cũ rồi.”
Nói xong, người đàn ông vươn tay bóp mạnh n.g.ự.c người phụ nữ, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Dễ nhìn không?”
Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn kỹ thì ra là Tưởng Nguyên Trinh, người vốn dĩ phải ngồi tù ba năm.
“Từ Triết, anh ghét Thi Liên Chu, tôi cũng ghét anh ta. Anh muốn lợi dụng tôi để đối phó với anh ta. Nếu không anh cũng sẽ không tốn công sức đưa tôi ra khỏi tù, đúng không?” Giọng điệu Tưởng Nguyên Trinh trầm thấp, không còn chút khí thế tươi tắn như trước.
Người đàn ông ngồi ghế phụ có khuôn mặt tuấn tú nhưng lại như bị một tầng sương mù bao phủ, chỗ nào cũng toát ra sự u ám.
Hắn ta chính là Từ Triết, cháu trai trưởng của nhà họ Từ, người bị Thi Liên Chu đánh gãy một chân.
“Hừ, bớt tự cho mình là thông minh đi. Sau này tôi bảo gì cô cứ làm theo là được, biết chưa?” Từ Triết dùng lưỡi l.i.ế.m nhẹ má Tưởng Nguyên Trinh, giơ tay vỗ khuôn mặt gầy guộc của cô ta, giọng nói mang theo chút tàn nhẫn.
Tưởng Nguyên Trinh cắn chặt môi, cúi đầu, không nói gì nữa.
Cô ta khó khăn lắm mới ra ngoài. Cô ta cũng không thể quay về nhà họ Tưởng được nữa, hiện tại chỉ có thể dựa vào Từ Triết.
Lần này, cô ta nhất định phải lên kế hoạch thật tốt, g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Chi và mấy đứa nhóc đó khiến Thi Liên Chu phải chịu đựng nỗi đau đớn gấp mười lần!
Từ Triết nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Nguyên Trinh, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Trước đây chỉ nghĩ Thi Liên Chu có ý với Tưởng Nguyên Trinh, mới mượn cơ hội tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, khiến người khác cho rằng anh cũng thích người phụ nữ này.
Thi Liên Chu thích thứ gì, hắn ta đều muốn tranh giành, đều muốn cướp lấy, nào ngờ đối phương lại chẳng hề coi trọng người phụ nữ này.
Nhưng nếu người phụ nữ từng yêu mến mình lại quay sang đối đầu với mình, chẳng phải là rất thú vị sao?
……
Khương Chi và Thi Liên Chu trở về nhà, họ liền chú ý đến Thôi Tử Tiện đang ngồi bên bàn ăn, cầm sách uống trà.
Anh ấy trông rất nhàn nhã.
Nghe thấy tiếng động, Thôi Tử Tiện ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy một cặp đẹp đôi bước vào phòng khách.
Khi nhìn thấy Thi Liên Chu, anh ấy đột nhiên hiểu tại sao Khương Chi lại yêu một nhân vật trong sách, quả nhiên là người được tác giả tưởng tượng ra, không kể từ góc độ nào, đều không có góc chết.
Hơn nữa, anh ấy cũng biết rõ rằng người đàn ông này cũng không chỉ có một khuôn mặt đẹp như bình hoa.
Thôi Tử Tiện đóng sách lại, nhìn hai người, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Hai người đã về rồi.”
Thi Liên Chu liếc nhìn Thôi Tử Tiện, khẽ nói với Khương Chi: “Em lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
Khương Chi gật đầu, chào Thôi Tử Tiện, sau đó quay gót bước lên cầu thang.
Thấy bóng dáng của cô biến mất trên cầu thang, Thi Liên Chu mới cởi áo khoác, vào bếp lấy một chai nước, ngồi xuống đối diện anh ấy.
Thôi Tử Tiện nhìn ánh mắt không mấy thân thiện của Thi Liên Chu, cười một tiếng, nói với khách sáo: “Nghe danh không bằng gặp mặt.”
Thi Liên Chu xắn tay áo sơ mi, uống vài ngụm nước xong mới nhếch môi nói: “Chuyện của anh, tôi cũng đã nghe qua. Nếu không thể quay lại thì cứ ở lại đây đi. Tuy nhiên, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”
Anh cũng không muốn động tay nhưng để cho một người như vậy ở bên cạnh Khương Chi rõ ràng là không thể.
Thôi Tử Tiện mím môi, ánh mắt có chút mờ mịt.
Anh ấy nuốt cảm giác đau lòng xuống, khẽ cười nói: “Không, tôi biết làm thế nào để quay về, ở đây đợi cũng chỉ muốn gặp cô ấy lần cuối cùng thôi.”
Nghe thấy những lời này, Thi Liên Chu nhíu mày, đôi mắt đen dài toát ra sự sắc bén.
“Tôi biết anh không thích nghe, nhưng tôi đến đây là vì cô ấy, anh hẳn là biết.”
“Ngược lại, anh biết cô ấy ở thế giới khác trông như thế nào không? Anh biết cô ấy làm gì không? Anh biết cô ấy thích gì hay không thích gì không? Hoặc anh có biết tại sao cô ấy lại đến đây không?”
“Anh không biết gì cả.”
“Thi Liên Chu, tôi không phải thua anh, mà là thua cô ấy.”
Thôi Tử Tiện đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu nhưng không hề sợ hãi.
Mí mắt anh ấy hơi rủ xuống, tuy miệng nói ra những lời hùng hồn, nhưng trong lòng lại đắng chát khó tả.
Thi Liên Chu cau mày, ánh mắt cũng lạnh đi, anh lạnh lùng nói: “Nếu đã biết làm thế nào để quay về thì mau về đi.”
Thôi Tử Tiện khoanh tay, cười nói: “Mấy ngày nữa không phải hai người tổ chức đám cưới sao? Cho dù thế nào tôi cũng phải ở lại đến khi đám cưới kết thúc. Dù sao, tôi cũng là đồng hương duy nhất của cô ấy, anh thấy thế nào? Biết đâu tôi còn có thể giúp anh nghĩ kế hoạch tổ chức đám cưới?”
Dù sao, anh ấy cũng hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc trong phần đời còn lại.
Ánh mắt của Thi Liên Chu lướt qua Thôi Tử Tiện, không tiếp tục nhiều lời nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Khi anh rời đi, nụ cười trên môi Thôi Tử Tiện mới lặng lẽ biến mất.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-515.html.]
Thi Liên Chu lên lầu, ở trong thư phòng một lúc rồi mới quay về phòng.
Khương Chi không ngủ mà chạy đi tắm nước nóng, sau đó thì ngồi bên bàn viết bản thảo.
Bây giờ cô không chỉ là chủ, mà còn là một người viết văn nghiêm túc. Lúc này không có máy tính nên chỉ có thể dựa vào viết tay. Nếu viết chậm một chút thì bản thảo gửi nhà xuất bản sẽ bị chậm trễ, đó đều là bạc trắng.
Thi Liên Chu nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, đôi môi mỏng mím chặt.
Anh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vòng tay qua eo của Khương Chi, cả người trông rất buồn bã.
Khương Chi hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn anh, hỏi: “Sao vậy? Thôi Tử Tiện nói gì khó nghe sao?”
Giọng cô có hơi không dễ nghe, cô đứng dậy định xuống lầu, dáng vẻ như muốn ra mặt giúp anh.
Thi Liên Chu khựng lại, tựa đầu vào vai cô, đột nhiên anh cúi đầu cười nhẹ vài tiếng, lồng n.g.ự.c rung động, tràn đầy vui vẻ.
Cô luôn có khả năng này, có thể hoàn toàn nắm bắt được tâm trạng của anh.
Khương Chi giơ tay ôm anh, đầu còn cọ cọ vào n.g.ự.c anh, đôi mắt cong cong, hỏi: “Vui rồi à?”
Thi Liên Chu liếc nhìn cô, giọng điệu có phần ẩn ý: “Em ở thế giới khác là người như thế nào? Em ở thế giới khác đã làm gì? Em thích gì và không thích gì? Thậm chí vì sao em đến đây, anh đều không biết.”
Anh nói với giọng điệu đều đều, nhắc lại một lần nữa những câu hỏi mà Thôi Tử Tiện nói vừa rồi.
Không thể không nói, Thôi Tử Tiện đã chọc trúng chỗ yếu của anh.
Quả thực là anh đều không biết những điều này.
Nhưng chính vì không biết, lại nghe thấy những lời hoài nghi từ miệng một người đàn ông khác mới càng khiến anh thêm không vui.
“Em có thể nói cho anh biết không?” Đôi mắt dài cong cong của anh nhìn chằm chằm cô, nơi đáy mắt dường như còn có một chút tủi thân.
Khương Chi không nhịn được nở nụ cười yếu ớt, nơi khóe mắt đuôi mày đều nổi lên một tia ấm áp.
Cô nghĩ bất kỳ người phụ nữ nào kéo Thi Liên Chu xuống khỏi bệ thần, lộ ra vẻ mặt tầm thường như vậy đều sẽ có tâm trạng giống như cô, chỉ là vì một minh cô.
Khương Chi nhón chân hôn lên cằm anh, cười như một con mèo tinh nghịch: “Đừng quan tâm đến anh ấy. Dù là đời trước hay đời này, em vẫn là em. Anh biết em là người như thế nào thì em là người như thế đó.”
“Hơn nữa, em chỉ yêu một mình anh mà thôi.”
“Câu này cũng phải là em nói với anh mới đúng. Thay vì nghĩ những chuyện linh tinh này, không bằng nghĩ cách làm chú rể đi.”
Thi Liên Chu lại bật cười trong cổ họng, cười đến nỗi lồng n.g.ự.c hơi rung lên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đột nhiên có cảm giác thời gian trôi qua êm đềm.
Khương Chi nhếch môi cao hơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ giống như một người phụ nữ nhỏ bé, nép mình trong vòng tay của một người đàn ông.
Tuy nhiên, cảm giác này cũng không tệ.
Hai người quấn quýt một lúc, Khương Chi mới nghiêm túc nói: “Thôi Tử Tiện nói thế nào?”
“Tham dự đám cưới.” Lúc Thi Liên Chu nói đến điều này, sắc mặt vẫn hơi khó coi.
Anh không thích bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận Khương Chi, nhất là những người đàn ông không có ý tốt.
DTV
“Ồ.” Khương Chi không quan tâm, miễn là Thôi Tử Tiện giữ mồm giữ miệng, đừng nói những lời vô nghĩa, cô cũng chẳng buồn quan tâm anh ấy. Tất nhiên, nếu có thể đưa anh ấy trở về là tốt nhất.
Khương Chi xoay chiếc bút trong tay, chuyển chủ đề, cười nói: “Cũng không biết đám cưới chuẩn bị thế nào rồi.”
Nói rồi, cô nhìn chằm chằm Thi Liên Chu với ý tứ sâu xa.
Anh thì vứt bỏ gánh nặng, thoải mái chạy đến nước Nhật để gây chuyện, bỏ bê chuyện đám cưới. Nhìn thấy đám cưới sắp đến, bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì hơi vội vàng, xem anh làm thế nào để giải quyết.
Thi Liên Chu nhíu mày, hơi nhún vai, cho dù không biết làm thế nào nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh cũng không biết nữa.”
Khương Chi cười thành tiếng: “Có đám cưới hay không đều không quan trọng, em cũng không quan tâm đến điều này.”
Trước đây có lẽ cô vẫn còn mong đợi vào cảm giác nghi thức. Nhưng bây giờ, chỉ cần là người này, có đám cưới hay không đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, không thích hợp với những việc quá mệt nhọc.
Đám cưới, cả ngày chạy tới chạy lui, không phải là một công việc dễ dàng.
Thi Liên Chu nghe vậy, đôi mắt dài hơi hất lên, gõ nhẹ vào mũi Khương Chi: “Sẽ không khiến em thất vọng đâu.”
Anh đã chuẩn bị xong từ trước khi đến nước Nhật, bây giờ thời gian cũng gần kề rồi, nếu không phải vì muốn cho cô một bất ngờ thì anh có thể đưa cô đi xem ngay lập tức. Còn bây giờ, vẫn nên giấu một chút, tăng thêm cảm giác bí ẩn.
Khương Chi cười: “Vậy em có thể mong đợi cả ngày rồi.”
Cô dừng lại một chút, cầm lấy bức thư trên bàn, do dự nói: “Bây giờ em cũng không mệt. Hay là mang thư này cho Cố Tuyển, tiện thể đi một chuyến đến đại viện, đón mấy đứa nhỏ về?”
Nhắc đến việc đón con, sắc mặt Thi Liên Chu nhạt đi, không có một chút vẻ mong đợi nào.
Tuy nhiên, nhìn đôi mắt Khương Chi chứa đầy ánh sao nên anh cũng không bận tâm mà gật đầu.
Hai người thu dọn đồ đạc, sau đó ra ngoài.
Bây giờ Cố Tuyển cũng sống một mình, hơn nữa cách vịnh Phong Lâm không xa.
Khương Chi và Thi Liên Chu đến nhà Cố Tuyển, còn gặp được một người không ngờ đến.
“Sao cháu lại ở đây?” Thi Liên Chu nhíu mày, nhìn thấy Thi Nam Châu đang ôm sách, ngồi trên ghế sô pha nhà Cố Tuyển thì rất ngạc nhiên. Theo anh nghĩ, hai người này hoàn toàn không có gì liên quan để gặp nhau.
Khương Chi nheo mắt, không nói gì.
Thi Nam Châu còn nhỏ, lúc này cô ngược lại không nghĩ theo hướng lệch lạc. Nhưng mà nhìn thế này, tình cảm của hai người dần sâu sắc chỉ là vấn đề thời gian, cũng không biết hiện tại Lê Sơ và Trương Anh Tử đã phát triển đến mức nào rồi.