Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 711






Tinh thần của Nguy Di khẽ chấn động, anh ấy trầm tư nói: “Ý của cậu là để Yumayani Taniichi ra tay trước phải không?”

Khương Chi cười không nói gì, “Chúng ta nghỉ ngơi trước đi, chờ cơ hội.”

Mấy người bọn họ quay về phòng của mình.

Khương Chi ngồi trên giường tìm kiếm những thứ hữu dụng trong cửa hàng hệ thống, để có được sự “hợp tác” của Oishi Kiyoshi, bọn họ cũng cần một số loại thuốc kích dục, tất nhiên, những loại thuốc này trong cửa hàng hệ thống được gọi là “thuốc hormone”.

Thuốc k.í.c.h d.ụ.c thực chất cũng chỉ là một loại hormone, không nên dùng quá nhiều, nếu không sẽ gây hại cho sức khỏe.

Khương Chi chọn lọc một hồi, chọn xong mới nói: “Cho Fujiwara Mishizuka uống chai thuốc này thì dễ, nhưng muốn Oishi Kiyoshi uống xuống thì rất khó, chuyện này có lẽ phải nhờ Fujiwara Xuân Nại làm.”

Mặc dù bọn họ đã vào khách sạn, nhưng Oishi Kiyoshi cũng không tin tưởng gì bọn họ.

Thi Liên Chu hơi mím đôi môi mỏng, anh cầm hộp thuốc rồi bảo Khương Chi nằm xuống, dặn dò rằng: “Em nghỉ ngơi đi.”

Khương Chi buồn cười nhìn anh một cái, cũng không phản bác, cô nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyện này nhanh nhất cũng phải đợi đến buổi tối rồi mới làm, cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc rồi trở về nước.

Thi Liên Chu ngồi bên cạnh giường, anh nhìn Khương Chi ngủ say rồi mới rời khỏi phòng.

Nguy Di ngồi trong phòng ăn, anh ấy cầm một lon bia trên tay, uống một cách chán nản.

“Chị dâu ngủ rồi à?” Nguy Di nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn Thi Liên Chu, không thấy Khương Chi, liền hạ giọng hỏi.

Thi Liên Chu ném hộp thuốc trong tay lên bàn, thấp giọng nói: “Cho Fujiwara Mishizuka và Oishi Kiyoshi uống cái này đi.”

Nguy Di vô cùng khó hiểu mà cầm lên xem, khi nhìn anh ấy thấy dòng chữ nhỏ ở mô tả thì ngạc nhiên nhìn Thi Liên Chu, ánh mắt càng quái lạ hơn: “Cậu và chị dâu còn mang theo loại thuốc này bên mình sao??”

Nguy Di bày tỏ mình không thể hiểu được mà vô cùng kinh ngạc!

Thi Liên Chu không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc Nguy Di một cái.

“Khụ khụ khụ.” Nguy Di hắng giọng, vội vàng nhìn sang chỗ khác, anh ấy vui vẻ nói: “Tôi vốn đang nghĩ có cần đánh ngất bọn họ rồi đưa vào không, nhưng giờ có loại thuốc này thì dễ giải quyết hơn rất nhiều rồi.”

“Hahahaha, hãy để Yumayani Taniichi nhìn vị hôn thê của mình làm chuyện này chuyện kia với người đàn ông khác, chậc, cảm giác đó thật sự không thể nói thành lời được... Chậc chậc, anh ta nhất định không làm anh thất vọng.” Nguy Di sờ cằm, giọng nói tràn đầy nói mong đợi.

Nguy Di nhìn Thi Liên Chu, hơi chuẩn bị ra tay: “Khi nào chúng ta hành động?”

Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, nói với giọng nhẹ nhàng bâng quơ: “Đêm nay.”

...

Bọn họ lên đảo lúc sáng, buổi trưa ăn cơm xong, mấy người bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi.

Sự chờ đợi này đã kết thúc vào buổi tối, khi Oishi Kiyoshi tự mình đến mời bọn họ tham gia bữa tối đốt lửa trại ngẫu hứng.

“Tiệc tối?” Fujiwara Xuân Nại nhìn Oishi Kiyoshi, người đang mặc vest lịch sự đứng ở cửa, cô ấy hơi khó hiểu, trong mắt có chút sự cảnh giác và đề phòng.

Oishi Kiyoshi nhìn cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Sao vậy, chúng ta là người quen cũ, tiểu thư Haruna còn không muốn cho tôi mặt mũi này sao? Tiểu thư Mishizuka và Taniichi-kun cũng sẽ tham gia, nếu tiểu thư Haruna không muốn đi thì thôi vậy.”

“Nếu như đã gửi lời mời rồi, vậy tôi trở về trước đã, nếu tiểu thư Haruna đổi ý, cô có thể dẫn bạn trai cùng đến tham gia, mặc dù chỉ có vài người chúng ta, nhưng thế nào cũng không để hai người thấy chán đâu.”

Nói xong, hắn ta lắc đầu, xoay người rời đi.

Fujiwara Xuân Nại nhìn bóng lưng hắn ta rồi cau mày, cô ấy luôn cảm thấy người này đến có ý đồ xấu xa nào đó.

Cô ấy đóng cửa lại, quay đầu nhìn Khương Chi: “Hắn ta có ý gì vậy? Đang nghi ngờ chúng ta à?”

Khương Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Có lẽ không phải.”

Nguy Di nằm trên sô pha tự mình bôi thuốc cho vết thương, anh ấy nói: “Bây giờ hắn ta đang bận lôi kéo quý tộc, chỉ là giăng lưới rộng mà thôi, xem ra hắn ta muốn cô đến đó để hòa giải mối quan hệ giữa Fujiwara Mishizuka và Yumayani Taniichi.”

Mặc dù lời nói của Nguy Di hơi mỉa mai, nhưng cũng không phải không có lý.

Tiệc tối đốt lửa trại, nếu chỉ có những nhân vật chính trong mối tình tay ba như bọn họ, thì không khí chắc chắn sẽ khó xử, cho nên cần một vài người ngoài đứng ra hòa giải, nếu không thì khả năng xảy ra cãi vã chắc chắn sẽ cao hơn so với việc mọi người cùng ngồi xuống ăn thịt nướng trong yên bình.

“Vậy chúng ta có nên đi không?” Fujiwara Xuân Nại ngập ngừng hỏi.

Khương Chi gật đầu nói: “Đi đi, đây là cơ hội.”

Cuối cùng mọi người quyết định sẽ cùng đi tiệc tối đốt lửa trại, người nào cũng mang theo thuốc trên người, tìm cơ hội thích hợp để bỏ thuốc.

*

Oishi Kiyoshi đã tốn rất nhiều tâm tư cho bữa tiệc tối đốt lửa trại này, trên bãi biển có hoa, trống, lửa trại và hai dãy bàn dài đặt hai bên đống lửa, trên có rượu vang đỏ và đồ ăn nhẹ, bầu không khí thanh lịch tràn ngập khắp mọi nơi.

Oishi Kiyoshi, Fujiwara Mishizuka và Yumayani Taniichi đều có mặt ở đây, nhưng bầu không khí giữa ba người họ rất kỳ lạ.

Khi nhóm người Khương Chi đến, Yumayani Taniichi đang kéo cánh tay của Fujiwara Mishizuka, cả hai người đều có vẻ mặt giận dữ, giống như họ đang tranh cãi về điều gì đó, nhưng Oishi Kiyoshi lại thờ ơ đứng sang một bên, làm một cái phông nền.

Chắc hẳn hắn ta không có tình cảm gì với Fujiwara Mishizuka.

Nhìn thấy Fujiwara Xuân Nại dẫn mọi người đi đến, Fujiwara Mishizuka hất tay Yumayani Taniichi ra, gầm gừ: “Anh đã gây phiền phức đủ chưa? Đang yên đang lành lại để người ta xem trò cười!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-511.html.]

Yumayani Taniichi chế nhạo: “Trò cười? Chẳng lẽ không phải cô tự biến mình thành trò cười sao?”

“Taniichi-kun!” Fujiwara Mishizuka nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, giơ tay tát vào mặt Yumayani Taniichi.

Cô ta là công chúa rất được cưng chiều của gia tộc Fujiwara, sao có thể chịu được cục tức như vậy chứ?

Yumayani Taniichi cũng không phải đèn cạn dầu gì đó, hắn ta bắt lấy cánh tay Fujiwara Mishizuka vung đến, rồi đẩy ra một cách không thương tiếc, sau đó hắn ta khoanh tay nhìn Fujiwara Mishizuka rồi nói: “Với hành động này của cô, thì đã không xứng đáng làm con dâu của nhà họ Yumayani chúng tôi.”

“Kiyoshi-kun ~” Fujiwara Mishizuka bị đẩy lùi lại hai bước, cô ta quay lại nhìn Oishi Kiyoshi đang bình tĩnh đứng ở một bên, không nhịn được mà đưa tay ra nắm lấy tay áo anh lắc lắc, giọng nói nũng nịu của cô ta suýt chút nữa khiến Nguy Di, người đi ngang qua nôn ngay tại chỗ.

Anh ấy ghét nhất loại phụ nữ như thế này.

Yumayani Taniichi nhìn Fujiwara Mishizuka với vẻ mặt chán ghét, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, hắn ước gì có thể đ.ấ.m được người phụ nữ này, một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy, ngoại trừ xuất thân tốt thì không đáng một văn tiền nào cả!

Khương Chi nắm lấy cánh tay của Thi Liên Chu, hai người chỉ gật đầu với Oishi Kiyoshi, sau đó ngồi sang một bên, giống như một “cặp vợ chồng trung niên”, không tham gia vào chuyện giữa những người trẻ tuổi.

Fujiwara Xuân Nại kéo Nguy Di rồi nói với Oishi Kiyoshi: “Hội trưởng Oishi chuẩn bị bữa tiệc tối này đã vất vả rồi.”

Oishi Kiyoshi tìm được bậc thang, đúng lúc gạt cánh tay của Fujiwara Mishizuka sang một bên, khẽ cười một tiếng nói: “Tiểu thư Haruna khách sáo rồi, nếu mọi người đều đến đủ rồi thì mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi.”

“Kiyoshi-kun!” Fujiwara Mishizuka giậm chân rồi liếc nhìn Fujiwara Xuân Nại với ánh mắt phòng bị. Nhưng khi ánh mắt cô ta chạm phải Nguy Di đang đứng bên cạnh cô ấy thì sự phòng thủ này đã giảm bớt một chút.

Cô ta nhìn Nguy Di, nói với vẻ khinh thường: “Haruna, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi? Đừng lúc nào cũng kè kè bên đàn ông, chuyện này sẽ làm mất mặt gia tộc Fujiwara chúng ta, ảnh hưởng đến hôn nhân sau này của chị đó.”

Fujiwara Xuân Nại nhướng mày, liếc nhìn Yumayani Taniichi đang ủ rũ, sau đó liếc nhìn Oishi Kiyoshi đang đi phía trước, sau đó cười lạnh “hả ha” một tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Fujiwara Mishizuka tối sầm lại, cô ta nhanh chóng bước đến ngồi cạnh Oishi Kiyoshi.

Mặc dù Yumayani Taniichi rất không muốn cưới cô ta, nhưng khi nhìn thấy vị hôn thê của mình đang tán tỉnh Oishi Kiyoshi, hắn ta cảm thấy trên đầu mình có một đồng cỏ xanh rộng lớn, hắn ta liền kéo một chiếc ghế, trực tiếp đặt nó ở giữa hai người rồi ngồi xuống để ngăn cách Fujiwara Mishizuka và Kiyoshi Oishi.

“Anh làm trò gì vậy!” Fujiwara Mishizuka hơi tức giận, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Yumayani Taniichi.

Khương Chi cầm cốc sữa nóng trong tay, hứng thú quan sát diễn biến trên bàn.

“Được rồi được rồi, mọi người ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có gì phải cãi nhau chứ? Cùng uống một ly nhé?” Fujiwara Xuân Nại mỉm cười cầm chai rượu lên, rót hết cốc này đến cốc khác rồi đưa cho từng người một.

Cô ấy là một người hòa giải hoàn hảo.

Oishi Kiyoshi trầm ngâm liếc nhìn cô ấy, rồi nhìn chằm chằm vào Nguy Di.

Hắn ta mỉm cười nhẹ nói: “Tôi vẫn chưa hỏi tên bạn trai của tiểu thư Haruna? Anh quen biết tiểu thư Haruna khi nào vậy? Phải biết rằng, cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ nhất trong lòng tất cả chúng tôi.”

Bầu không khí im lặng trong giây lát.

Fujiwara Mishizuka nghe thấy những lời hắn ta nói thì sắc mặt trầm xuống, cô ta lật ngược tay đổ ly rượu mà Fujiwara Xuân Nại vừa mới đưa đến.

Rượu chảy khắp bàn ăn, ngay cả không khí cũng nồng nặc mùi rượu.

Nụ cười trên môi Fujiwara Xuân Nại cũng tắt dần, cô ấy lại nâng cằm Nguy Di lên: “Mashiro-kun, anh kính một ly với hội trưởng Oishi đi, nếu không phải anh ấy đồng ý, chuyến đi đến đảo Naki của chúng ta lần này chỉ sợ là đến không vô ích rồi.”

“Mashiro-kun?” Oishi Kiyoshi nheo mắt.

Nguy Di có thể nói được ngôn ngữ của nước Nhật, nhưng anh ấy không thể thay đổi khẩu âm như Thi Liên Chu.

Nguy Di sợ bị lộ, cho nên chỉ có thể nâng ly rượu về phía Oishi Kiyoshi rồi giơ lên, anh ấy nở nụ cười tỏ vẻ khách sáo.

Oishi Kiyoshi hơi ngẩn người, sau đó cầm ly rượu lên, chạm ly với Nguy Di, cả hai cùng uống hết rượu trong ly của mình.

DTV

Fujiwara Xuân Nại nhìn Oishi Kiyoshi uống xong rượu, cô ấy mỉm cười và bước đến rót cho hắn ta.

Fujiwara Mishizuka không chịu được việc Fujiwara Haruna đến gần Oishi Kiyoshi, cô ta hừ lạnh một tiếng, giật lấy ly rượu trong tay cô ấy rồi nói: “Đủ rồi Haruna, về lại chỗ của mình đi! Nếu chị đã có bạn trai rồi thì không nên rót rượu cho Kiyoshi-kun.”

Nói xong, cô đẩy Fujiwara Haruna một cái, dịu dàng bước đến rót rượu cho Oishi Kiyoshi.

Yumayani Taniichi xoa mi tâm.

Hắn ta cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, thay vì cưới cô ta khiến nhà họ Yamayani mất sạch mặt mũi thì thà hủy bỏ hôn ước, dù sao thì bọn họ cũng không phải chỉ có thể liên hôn với một mình gia tộc Fujiwara.

Mọi người cụng ly với nhau, có Fujiwara Xuân Nại điều hòa ở giữa, cho nên không khí trở nên tốt hơn rất nhiều.

Oishi Kiyoshi nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi đang ngồi ở một bên, dường như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn ta không nhịn được mà mỉm cười xin lỗi: “Hai vị, tôi thực sự xin lỗi, là người chủ nhà như tôi tiếp đón không chu đáo.”

“Hội trưởng Oishi, không có gì.” Thi Liên Chu nhẹ giọng nói.

Fujiwara Xuân Nại và Nguy Di đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bây giờ chỉ cần đợi xem mọi chuyện phát triển, không cần phải ra ngoài gây nghi ngờ thêm nữa.

Hơn nữa anh cho rằng phụ nữ mang thai nên đi ngủ sớm mới tốt.

“Tôi kính hai người một ly.” Oishi Kiyoshi rất chân thành, cầm ly rượu lên, làm ra dáng vẻ của kẻ hậu bối.

Không phải Oishi Kiyoshi nghi ngờ những người này, dù sao nhà Fujiwara và nhà họ Yamayani cũng không ngu ngốc đến mức bè cho đám người hoa quốc này.

Nhưng mà, những người này có khí chất tốt, lại không phải gương mặt quen thuộc, cũng không biết bọn họ có lai lịch gì.