Điều kiện của trường tiểu học trong thôn khá kém, vách tường không được quét vôi, toàn là vết ố, bẩn màu đen, hoàn toàn không thể so sánh với phòng học sáng ngời của thế kỷ hai mươi mốt, trên sân là mấy đứa bé đi chung với nhau, có đứa bé thì nhẩm lại bài học cũ, có đứa đang nhảy dây, trông vô cùng náo nhiệt.
Khương Dược Tiến vừa đến trường cũng rất phấn khởi, mang theo cặp sách gia nhập vào hàng ngũ mấy đứa bé đang b.ắ.n bi.
“Thằng nhóc này!”
Khương Đức Hải cười một tiếng, rồi dẫn Khương Chi đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ông ấy đi đến trước cửa phòng, gõ cửa, hô: “Hiệu trưởng Phương có ở đây không?”
Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, vang lên tiếng “kẽo kẹt”, một người đàn ông trung niên mang kính, ló đầu ra, trông ông ấy rất có khí chất của một người đọc sách, lúc ông ấy cười lên, khóe mắt lộ ra nếp nhăn: “Bí thư, sao ông có thời gian đến đây thế này?”
Khương Đức Hải vỗ tẩu thuốc lá, nghiêng người, chỉ vào Khương Chi nói: “Cháu gái này muốn đưa con trai mình đến trường.”
Phương Viễn là hiệu trưởng, điều ông ấy hy vọng nhất chính là mấy đứa nhỏ có thể biết đọc, biết viết, vì vậy ông ấy đã vội lên tiếng: “Ồ, đứa nhỏ bao lớn rồi?”
Khương Chi cũng vội vàng trả lời ông ấy: “Đứa nhỏ bốn tuổi rồi ạ, tuy nó còn nhỏ nhưng rất muốn được đi học. Ngài xem có thể để đứa nhỏ đến học không ạ? Học dự thính cũng được, tôi sẽ đóng tiền học phí và sách vở theo quy định.”
Phương Viễn hơi ngạc nhiên nhìn cô. Cách ăn mặc của cô không hề giống người thuộc gia đình giàu có nhưng lại rất để ý đến việc giáo dục con cái.
Ông ấy cười, phẩy tay nói: “Học theo mấy đứa bé khác là được rồi, trong thôn, trẻ con như thế cũng không ít, có thể học được bao nhiêu kiến thức hay bấy nhiêu, sau này cũng có lợi cho bản thân.
Khương Chi gật đầu liên tục. Câu nói này không sai.
Thủ tục đăng ký học được xử lý rất nhanh, cô còn thuận tay đóng trước sáu đồng học phí cho học kỳ đầu và năm đồng tiền mua sách.
Hiệu trưởng thấy Khương Chi đóng tiền lưu loát như thế, cô không hề xoa tay, tỏ ra ấp a ấp úng như những nhà khó khăn, cũng không hùng hổ phát cáu, hiệu trưởng bắt đầu có hảo cảm về cô, ông ấy ôn hòa nói “Ở trường học có cơm tập thể, mỗi ngày năm hào, một tháng mười lăm đồng tiền ăn, hoặc cô cũng có thể đóng bằng lương thực.”
Khương Chi hiểu được, cô gật đầu nói: “Tôi đóng tiền.”
Dút lời, cô đếm mười lăm đồng trong mớ “tài sản” của mình đưa sang.
Thật ra cô có thể giao lương thực tinh chế nhưng những lương thực này rồi sẽ bị nộp lên tập thể, cuối cùng thứ mà Đản Tử được cũng không khác gì mấy đứa bé khác.
Chẳng qua sau một trận đóng tiền thế này, tài sản của cô đã bị hao hụt nhiều, chỉ còn lại mười bốn đồng tội nghiệp, thế nhưng nếu có thể để Đản Tử thuận lợi vào trường học thì Khương Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như đã giải quyết được một nỗi lòng.
Chỉ là từ xưa đến nay việc con cái đến trường nhập học là một hoạt động tiêu tốn chi phí rất cao.
Thảo nào, thời đại này rất khó khởi xướng để mọi người cùng đến trường, hầu hết đều là mọi người trong một nhà cùng chu cấp để một người đến trường, nếu người này có thể đậu đại học thì cả nhà này cũng nở mặt nở mày theo.
Khương Đức Hải đứng một bên nhìn thấy, vẻ mặt ông ấy cũng hết sức ngạc nhiên, ông ấy không ngờ Khương Chi Tử có thể rút một lần nhiều tiền như thế.
Phương Viễn cất tiền vào, nhìn Khương Chi nói: “Cô có muốn đi đến phòng học nhìn thử không?”
Khương Chi khẽ gật đầu, rồi đi theo Phương Viễn đến phòng học. Lúc này, trong lớp có giáo viên đang giảng bài.
Phòng học có hai cửa sổ, cửa sổ có song gỗ nên trong phòng không đến mức tối om nhưng nền đất thì gồ ghề, cái bàn cũng không được bằng phẳng, bảng đen ở phía trước cũng chỉ được quét nước sơn đen, nhìn cực kỳ đơn sơ.
Trước bảng là một thầy giáo cao lớn cầm thước gõ lên bảng đen, rõ ràng là đang dạy học sinh đọc thơ.
“Cây cao xanh như ngọc bích, ngàn dải lụa xanh rủ xuống…”
Hiệu trưởng Phương Viễn cười nói: “Đây là thầy giáo An, giáo viên từ huyện Thấm đến.”
Hiệu trưởng Phương nói xong, giống như nhớ đến gì đó, ông ấy lại nói: “Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết quá lạnh, cô nhớ mua một cái lò sưởi nhỏ cho đứa nhỏ, bên trong đốt chút than củi, mang theo đến phòng học cũng có thể sưởi ấm, nếu không, để đứa nhỏ ngồi một ngay như thế cũng bị đông lạnh mà bệnh mất.”