Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 709




“Vậy chẳng phải càng dễ dàng cho chúng ta lên đảo mà không bị Đại Thạch Thanh Tư phát hiện sao?” Khương Chi cau mày, cô lập tức hiểu được mấu chốt trong chuyện này, vì nếu bọn họ cùng bước lên đảo chung với Fujiwara Mỹ Tĩnh mới càng dễ khiến Đại Thạch Thanh Tư chú ý đến.

Để cô ta lên đảo trước, quấn lấy Đại Thạch Thanh Tư thì thuận tiện cho bọn họ làm việc hơn.

Nhưng Fujiwara Xuân Nại lại thở dài, cô ấy bất đắc dĩ nói: “Chúng ta còn phải đợi thuyền của nhà Du Thật.”

“Nhà Du Thật?” Khương Chi không hiểu.

Fujiwara Xuân Nại kìm chế cơn giận trong lòng, cô ấy không khỏi đau đầu mà nói: “Cậu chủ nhà Du Thật là Du Thật Cốc Nhất là vị hôn phu của Fujiwara Mỹ Tĩnh, có lẽ hắn ta cũng đã nhận được tin tức nên mới cố ý tìm đến gây phiền phức, Fujiwara Mỹ Tĩnh cố ý để tôi ở lại ngăn cản hắn ta, tốt nhất là không cho Du Thật Cốc Nhất lên đảo quấy rầy việc tốt của cô ta.”

Lượng tin tức này quá lớn, khóe miệng Khương Chi phải co giật một trận nhỏ.

Cô vuốt chỗ nốt ruồi trên mặt mình.

Em gái của Fujiwara Xuân Nại là Fujiwara Mỹ Tĩnh, là thiên kim được yêu chiều nhất nhà Fujiwara.

Du Thật Cốc Nhất là cậu chủ lớn nhà họ Du Thật, cũng là vị hôn phu của Fujiwara Mỹ Tĩnh.

Mà Fujiwara Mỹ Tĩnh lại không thích vị hôn phu Du Thật Cốc Nhất của mình, trái lại cô ta thích tên đẹp trai của Sơn Khẩu Tổ là Đại Thạch Thanh Tư.

Bây giờ Fujiwara Mỹ Tĩnh muốn lên đảo quấn lấy Đại Thạch Thanh Tư, Du Thật Cốc Nhất nhận được tin này thì cảm thấy trên đầu mình mọc một mảnh thảo nguyên xanh, cho nên lập tức kéo đến muốn bắt gian tại trận.

Fujiwara Mỹ Tĩnh bất mãn vị hôn phu muốn bắt gian nên để chị gái mình là Fujiwara Xuân Nại ở lại đây ngăn cản Du Thật Cốc Nhất lên đảo.

Ôi… Quả nhiên là người Nhật, mối quan hệ thế này cũng quá hỗn loạn rồi.

Thi Liên Chu lấy điếu thuốc ra, anh vừa muốn châm lửa hút một điếu thì nghĩ đến Khương Chi mà cất vào.

Đôi mắt phượng hẹp dài của anh nhíu lại, thản nhiên nói: “Đây là chuyện tốt.”

Khương Chi cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là chuyện tốt!”

Nếu Fujiwara Mỹ Tĩnh và Du Thật Cốc Nhất vì chuyện tình tay ba mà c.h.ế.t trong tay Đại Thạch Thanh Tư thì dễ chơi hơn nhiều rồi. Lúc đó Sơn Khẩu Tổ sẽ bị hai gia tộc lớn để mắt đến, chỉ sợ cuộc sống sau này của hắn ta sẽ không còn dễ chịu nữa.

Vả lại ‘chết vì tình’ vẫn danh chính ngôn thuận hơn bất kỳ nguyên nhân nào khác, dù sao tin đồn Fujiwara Mỹ Tĩnh lưu luyến không quên với Đại Thạch Thanh Tư đã bị truyền đi khắp nơi, cộng thêm Du Thật Cốc Nhất đúng là cố ý đến bắt gian.

Mặt khác, có hai người kia làm phiền, Đại Thạch Thanh Tư cũng không còn lòng dạ chú ý đến bọn họ.

Cứ như vậy mà dễ dàng cho bọn họ ra tay hơn.

Nguy Di không nói chuyện, anh ấy ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

DTV

Fujiwara Xuân Nại nhìn anh ấy, rồi đưa quần áo trong tay mình cho Khương Chi: “Các người thay vào đi!”

Khương Chi gật đầu, cô và Thi Liên Chu cùng nhau đi thay quần áo. Lúc này trông hai người bọn họ già dặn hơn rất nhiều, thật sự rất có dáng vẻ của kiểu bà con xa theo sau lưng gia tộc lớn nhặt chút đồ bỏ đi.

Lúc đang nói chuyện, Mạnh Lam đã đẩy cửa, lách mình bước vào, nói: “Có người đến.”

Ngay sau đó một cô gái mặc bộ váy công chúa trùng trùng điệp điệp bước đến, cô ta đẩy cửa ra nhưng không bước vào, chỉ đưa tay lên che cái mũi, tỏ ra ghét bỏ nhìn mọi người đang ngồi trong phòng này, sau đó phun ra mấy lời toàn bằng tiếng Nhật.

“Xuân Nại, sắp đến đảo Naki rồi, tôi sẽ theo thuyền nhỏ lên đảo trước, nhớ lời tôi đã nói với chị, nếu chị không cản Du Thật Cốc Nhất lại thì lúc trở về nhất định tôi sẽ nói với cha để ông ấy dạy dỗ chị một trận.”

Dứt lời, cô ta cũng không quan tâm những người ngồi trong phòng là ai, chỉ hất cằm lên rồi quay người rời đi.

Lời cảnh cáo của Fujiwara Mỹ Tĩnh làm Fujiwara Xuân Nại cau mày.

Không bao lâu sau, thuyền lớn chậm rãi dừng lại, bên ngoài cũng truyền đến từng trận ồn ào.

Khương Chi đi đến gần cửa sổ, đẩy cửa lên nhìn ra ngoài.

Khương Chi nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài thì chậc chậc vài tiếng, lắc đầu.

Fujiwara Mỹ Tĩnh xách chân váy công chúa của mình bước lên một chiếc thuyền nhỏ cùng với mấy người hầu hạ mình, mà những người hầu này cũng không được rảnh rỗi, cả đám phải xách vali, từng chiếc thuyền nhỏ lướt về phía hòn đảo.

Hình như Fujiwara Mỹ Tình có bệnh nặng gì đó, cô ta lôi theo nhiều hành lý như vậy là muốn ở lại trên đảo rất lâu sao?

“Cô ta vẫn luôn như thế.” Fujiwara Xuân Nại nhìn thoáng qua. Trái lại cô ấy đã quá quen thuộc với đứa em gái mắc bệnh công chúa của mình.

“Bà chủ, cô còn có khả năng này sao? Cô có thể dạy cho tôi không?” Lúc vừa bước vào, Mạnh Lam đã giật mình khi nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi, mà lúc Nguy Di vừa bước ra ngoài anh ấy cũng không nhận ra.

Nếu tận dụng khả năng này trong việc ám sát, vậy chẳng phải mỗi lần g.i.ế.c một người là một gương mặt khác nhau sao?

Khương Chi gật đầu: “Có thể! Trở về tôi sẽ dạy anh.”

Mấy người họ lại thương lượng một hồi, đợi cho Fujiwara Mỹ Tĩnh đi rồi thì cả đám mới rời phòng lên boong tàu.

Trên tàu không còn nhiều người nữa, hầu như tất cả những người hầu, vệ sĩ đều đi theo bên cạnh Fujiwara Mỹ Tĩnh, vì vậy bọn họ vừa rời khỏi tàu thì trên tàu cũng chỉ còn lại thuyền trưởng và vài người phục vụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-509.html.]

Lúc này, một người phục vụ chỉ về phía cách đó không xa: “Tàu của nhà Du Thật! Cô Xuân Nại!”

Bọn họ đều nhận được lệnh của Fujiwara Mỹ Tĩnh nên muốn ngăn Du Thật Cốc Nhất lại, không được để hắn ta lên đảo. Thế nhưng không thể không nói đây là một nhiệm vụ rất khó vì Du Thật Cốc Nhất nổi tiếng là một tên công tử ăn chơi, tính tình cáu gắt.

Lúc này cũng chỉ có cô Xuân Nại mới chống đỡ được.

Nghĩ như vậy, một đám phục vụ nhao nhao nhìn về phía Fujiwara Xuân Nại với ánh mắt trông chờ.

Fujiwara Xuân Nại bực mình khoát tay, cô ấy nhìn con tàu đang đến gần mà hít sâu một hơi.

Hai chiếc tàu đậu gần nhau, tàu của Du Thật Cốc Nhất nhanh chóng thả thuyền nhỏ xuống, một người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo một đám người chèo thuyền về phía này. Vừa lên đến tàu của nhà Fujiwara, hắn ta lập tức đẩy Fujiwara Xuân Nại ra, mặt mày đằng đằng sát khí xông thẳng đến phòng của Fujiwara Mỹ Tĩnh.

Fujiwara Xuân Nại cực kỳ đau đầu, cô ấy vội đuổi theo nói: “Du Thật Cốc Nhất chờ đã! Mỹ Tĩnh đã lên đảo rồi!”

“Cái gì? Ả đê tiện chạy đi làm ấm giường cho người ta!” Du Thật Cốc Nhất quay đầu lại, rõ ràng là một gương mặt trắng trẻo tươi đẹp nhưng lúc này trên mặt trở nên vô cùng âm u, đầy ý ghét bỏ.

Sắc mặt Fujiwara Xuân Nại cũng lạnh xuống: “Du Thật Cốc Nhất, anh nên nói những lời này trước mặt Mỹ Tĩnh!”

“Cô cho là tôi không dám hả?” Du Thật Cốc Nhất hét lên một tiếng, hắn ta gọi người bên cạnh mình rồi lập tức lên đảo.

Ánh mắt Fujiwara Xuân Nại lóe lên, cô ấy thêm dầu vào lửa: “Du Thật Cốc Nhất, Mỹ Tĩnh đã nói không hy vọng anh lên đảo.”

Du Thật Cốc Nhất giận quá hóa cười, hắn ta lười biếng trả lời Fujiwara Xuân Nại, cả đám người bừng bừng khí thế, dữ tợn như thế mà chuẩn bị lên đảo.

Vẻ mặt của mấy người phục vụ trên tàu đã trắng bệch: “Cô Xuân Nại, sao cô có thể để Du Thật Cốc Nhất lên đảo? Chắc chắn sẽ gây ra chuyện!”

“Các người cũng thấy rồi đó, tôi có thể ngăn được Du Thật Cốc Nhất sao? Còn không mau lấy thuyền nhỏ cho tôi, bây giờ tôi lập tức lên đó, tóm lại vẫn có thể ngăn cản.” Sắc mặt Fujiwara Xuân Nại lộ vẻ lo lắng, nói.

Mấy người phục vụ nghe vậy thì liên tục gật đầu, chuẩn bị thêm vài chiếc thuyền nhỏ.

Fujiwara Xuân Nại quay đầu liếc mắt ra hiệu với mấy người Khương Chi, mấy người họ cứ như vậy mà theo đuôi Du Thật Cốc Nhất(Yumayani Taniichi) lên đảo.

P/s: Hôm nay dừng ở đây nha cả nhà ơi, mai là truyện kết thúc rùi ah. Không biết mọi người có tò mò kết cục sẽ như thế nào không nè???

Khương Chi và mọi người lên thuyền nhỏ đi về phía đảo Naki.

Xung quanh đảo có rất nhiều rặng san hô, chỉ một chút bất cẩn có thể khiến con tàu bị chìm ngay lập tức, cho nên ngoài việc lặn xuống nước bơi qua đó, thì chỉ những thuyền trưởng có nhiều kinh nghiệm mới có thể lái thuyền chở người đến được bến tàu của đảo Naki.

Họ lên đảo chỉ sau Fujiwara Mishizuka (Fujiwara Mỹ Tĩnh) một lúc, sau khi đến bến tàu, Yumayani Taniichi lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía khu nghỉ dưỡng, thể hiện hình tượng một người đàn ông bị vị hôn thê lừa dối, trên đầu đội một cái nón màu xanh cực kỳ xuất sắc.

“Chúng ta đi theo phía sau?” Fujiwara Xuân Nại nheo mắt, nhỏ giọng nói.

Nguy Di bình tĩnh trả lời: “Chúng ta lẻn vào trong khu nghỉ dưỡng trước, đi thôi.”

Bên ngoài khu nghỉ dưỡng của đảo Nakashima làm một con đường dài lát gỗ được trồng rất nhiều các loại cây xanh.

Khương Chi nắm tay của Thi Liên Chu, bình tĩnh quan sát địa hình và hoàn cảnh xung quanh, chẳng bao lâu họ đã băng qua con đường lát gỗ này, đi vào khách sạn nghỉ dưỡng duy nhất trên đảo.

Người dân xứ hoa anh đào là những người cực kỳ biết cách hưởng thụ, khách sạn được bài trí sang trọng, bên ngoài cửa không chỉ có người đứng canh cửa, mà còn có bốn người đàn ông mặc vest đen cùng khuôn mặt hung hãn đứng ở đó, vừa nhìn qua đã biết mà thành viên có tổ chức Yamaguchi.

Mà Yumayani Taniichi đi trước họ đang xảy ra tranh chấp với mấy người đó, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

“Nếu mấy người không tránh ra, thì ta sẽ không để yên đâu!” Yumayani Taniichi cau mày, trên mặt mang theo sự tức giận.

Đàn em thuộc tổ chức Yamaguchi có chút đau đầu, nhưng vẫn ngăn cản nói: “Thiếu gia Yumayani, gần đây trên đảo có phần tử Trung Quốc nguy hiểm mang theo s.ú.n.g trà trộn vào, nếu như để mọi người vào trong khách sạn, vậy thì cũng không phải chuyện nhỏ rồi. Mong thiếu gia Yumayani tự mình đi vào, để hết người của mình ở bên ngoài.”

Các thành viên cốt lõi của tổ chức Yamaguchi cũng không phải những kẻ ngốc chỉ có tứ chi phát triển không có não giống như bên ngoài, bọn họ sống và hoạt động trên đất nước Nhật Bản, phải luôn biết người nào có thể dây vào và người nào không thể dây vào, đối với những thành viên trong các gia tộc lớn thì càng thêm rõ như lòng bàn tay.

Gân xanh trên trán Yumayani Taniichi khẽ giật giật.

Hắn ta vẫn luôn tự hiểu lấy bản thân của mình, hắn ta không đánh lại Oishi Kiyoshi, chuyện hắn ta đặc biệt dẫn theo người đến đây lại bị chặn ở cửa, nếu để người khác biết thì hắn ta còn thể diện gì nữa?

Fujiwara Xuân Nại quay người lại, mắt gặp ánh mắt của Nguy Di, thấy anh ấy gật đầu, cô ấy mới đẩy đám người chặn cửa ra, hơi ngẩng đầu, nắm lấy tay Nguy Di muốn đi vào, nhưng vẫn bị mấy tên đàn em của tổ chức Yamaguchi ngăn lại.

So với Yumayani Taniichi, bọn họ hiển nhiên càng tôn trọng Fujiwara Xuân Nại (Fujiwara Haruna) hơn, hơi cúi đầu, lễ phép nói: “Tiểu thư Haruna, những người không liên quan không được đi vào.”

Mặc dù Fujiwara Xuân Nại không có quyền lực thực sự gì trong gia tộc Fujiwara, nhưng dù sao cô gái này vẫn là đứa con gái được sủng ái, không phải người mà bọn họ có thế dây vào được.

Hơn nữa, Fujiwara Mishizuka còn siêu lòng với hội trưởng của bọn họ, nếu như hai người họ thực sự có thêm một bước tiến phát triển, vậy thì sẽ trở thành phu nhân hội trưởng của bọn họ, nếu hai bên đã có quan hệ như vậy, thì bọn họ cũng nên lịch sự một chút, tránh về sau bị gây khó dễ.

“Anh nói cái gì? Ai là người không liên quan hả? Vừa nãy Mishizuka đưa người đi vào, tại sao mấy người lại không ngăn cản? Có phải là đang coi thường tôi không?” Ánh mắt Fujiwara Xuân Nại trở lên sắc bén, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, bày ra dáng vẻ của một cô tiểu thư giàu có vô lý không hiểu chuyện.

Đôi môi cô ấy đỏ bừng, trên người mặc bộ kimono khiến khí thế của cô ấy cũng tăng lên rất nhiều.

Thành viên của tổ chức Yamaguchi nghe vậy thì hoảng sợ, đùa gì chứ, mấy tên cấp dưới quèn không có tên tuổi gì như bọn họ lấy đâu tư cách mà coi thường tiểu thư của gia tộc Fujiwara chứ?

Mặc dù là như vậy, hắn ta vẫn xấu hổ nhìn về phía Nguy Di và Thi Liên Chu cùng Khương Chi đi theo đằng sau.