Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 708




Tuy việc cô ấy được lão đương gia của hội Tam Hợp nuôi dưỡng không hề truyền về Nhật Bản nhưng chuyện cô ấy từng được người Hoa nuôi dưỡng lại không phải bí mật gì đó, vì vậy nếu Fujiwara Xuân Nại nói Nguy Di là anh trai sẽ không tránh khỏi bị Đại Thạch Thanh Tư nghi ngờ, chỉ sợ hiện tại Đại Thạch Thanh Tư cực kỳ kiêng kỵ và đề phòng với những người Hoa.

Nguy Di nhếch khóe môi không nói chuyện.

Khương Chi và Thi Liên Chu nhìn nhau, hai người không tùy tiện mở miệng khuyên bảo gì đó. Về vấn đề tình cảm, người ngoài vẫn không nên nhúng tay vào thì tốt hơn. Tuy Fujiwara Xuân Nại nói là đóng vai bạn trai của cô ấy nhưng với những người ở đây, họ đều biết rõ lòng dạ của cô ấy thế nào.

Chẳng qua Fujiwara Xuân Nại chỉ muốn mượn buổi yến tiệc này mà thỏa mãn tâm tư cố chấp nhiều năm qua của mình mà thôi.

Tất nhiên không nói tâm tư kia của cô ấy là không tốt, dù sao cô ấy vẫn đang cố hết sức giúp đỡ bọn họ, ai cũng có lòng riêng nên như vậy cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng nếu có thể Khương Chi rất hy vọng cô ấy sẽ thật sự đạt được mong muốn của mình.

Chỉ là với sự hiểu biết nông cạn của Khương Chi về Nguy Di, cô vẫn biết Nguy Di là một người rất ‘bài trừ ngoại quốc’, có lẽ vì vậy mà anh ấy sẽ không thích phụ nữ nước ngoài, nếu không thì hai người bọn họ đã lớn lên bên nhau từ khi còn nhỏ nhưng đến bây giờ cũng không thể nào lại trở nên xa lạ như vậy, đến một tiếng ‘anh’ cũng không gọi được.

Fujiwara Xuân Nại trở nên hèn mọn trước Nguy Di, có đôi khi quá cố gắng nhưng lại không nhận được hồi báo.

Trong chớp mắt bầu không khí có vẻ chìm trong im lặng.

Fujiwara Xuân Nại cắn chặt cánh môi mình, vẻ mặt cô ấy lộ rõ sự thất vọng, đáy mắt cũng tràn đầy cô đơn.

Cô ấy nên nghĩ đến sớm hơn mới đúng. Fujiwara Xuân Nại vẫn luôn hy vọng đối phương có thể đáp lại mình, cho dù chỉ là một chút cũng tốt rồi.

Nguy Di nhắm mắt lại, rất lâu sau đó mới mở miệng nói: “Được rồi, bạn trai thì bạn trai.”

Anh ấy luôn là một người không câu nệ tiểu tiết, có khi còn nhận nhiệm vụ khó giải quyết hơn nhiều, anh ấy cũng từng đóng giả nhiều thân phận, còn từng làm một thằng nhóc tiếp rượu, càng đừng nói gì đến thân phận bạn trai! Thế nhưng bởi vì đối phương là Xuân Nại nên mới khiến Nguy Di hơi chần chờ.

Tuy nhiên chần chờ thì chần chờ nhưng vì báo thù cho vết thương này của mình, anh ấy vẫn phải trèo lên hòn đảo kia bằng mọi giá, nếu không thì thật sự có lỗi với da thịt trên cơ thể này!

Nguy Di suy nghĩ như vậy nên trong mắt cũng bắt đầu trở nên nham hiểm, hung ác hơn.

“Được, được!” Fujiwara Xuân Nại nghe Nguy Di đã đồng ý, cô ấy cũng muốn khóc lên nhưng lại không muốn rơi lệ trước mặt người khác nên chỉ có thể chật vật lau khóe mắt đã phiếm hồng.

Cho dù là vậy, biểu cảm trên mặt cô ấy vẫn khiến Nguy Di nhíu mày.

Trong phút chốc Khương Chi cảm thấy bầu không khí này rất ngột ngạt: “Chỉ còn mấy tiếng thôi, vẫn nên chuẩn bị thì hơn.”

Fujiwara Xuân Nại gật đầu liên tục, cô ấy nói: “Tôi đi lấy quần áo đến cho mọi người.”

Dứt lời, cô ấy mỉm cười, rời khỏi phòng.

Nguy Di thu hồi tầm mắt, anh ấy ngồi trên sô pha, nhìn không ra biểu cảm trên mặt là vui hay buồn.

Thi Liên Chu nhìn thoáng qua anh ấy, thản nhiên nói: “Đồng ý cũng đã đồng ý rồi.”

Khóe miệng Khương Chi co rút, cô có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thi Liên Chu chính là: Cậu cũng đã đồng ý rồi, vả lại cậu đâu phải đàn ông trinh liệt gì đó, bây giờ còn bày ra dáng vẻ này cho ai xem?

Nguy Di cười ha ha, cầm cái gương lên, tiếp tục soi mặt mình.

Khương Chi phủi tay, cô ấn Thi Liên Chu ngồi xuống ghế, nâng gương mặt anh lên nhìn, đáy mắt lộ vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “Anh mau ngồi xuống! Em trang điểm cho anh.”

Vừa nhắc đến ‘ăn mặc’, Nguy Di cũng lười suy nghĩ nhiều về Fujiwara Xuân Nại nữa, anh ấy nằm sấp trên ghế sô pha, hăng hái mà nhìn chằm chằm vào Thi Liên Chu, cảm giác này vẫn vô cùng mới lạ, Nguy Di cảm thấy sau này mình không làm thủ lĩnh của hội Tam Hợp nữa thì cũng có thể làm một chuyên gia trang điểm.

Trái lại, Thi Liên Chu vẫn cực kỳ bình tỉnh, anh không chờ mong cũng không hồi hộp.

Khương Chi đã tốn rất nhiều công sức để trang điểm cho Thi Liên Chu, dù sao Đại Thạch Thanh Tư đã từng gặp anh, vì vậy cô đã phải sử dụng không ít thứ nhằm che giấu gương mặt anh tuấn này của anh mới được.

Khương Chi bôi đông trét tây khoảng chừng một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành gương mặt của Thi Liên Chu.

Cô phải lùi ra xa hơn để nhìn Thi Liên Chu, Khương Chi phải cố nén cười mà nói với Nguy Di: “Anh mau đến đây xem đi, thế nào? Có giống như một người bà con xa nghèo túng nào đó của nhà họ Fujiwara không? Có lẽ Đại Thạch Thanh Tư sẽ không nhận ra đâu nhỉ?”

Nguy Di nghiêm túc đánh giá một phen, sau đó anh ấy cảm thán nói: “Không những Đại Thạch Thanh Tư không nhận ra mà đến tôi cũng không nhận ra rồi đây này!”

“Tốt lắm!” Khương Chi gật đầu, đưa gương cho Thi Liên Chu nhìn: “Đợi lát nữa anh thay quần áo khác thì đảm bảo không ai nhận ra anh nữa đâu.”

Thi Liên Chu mở mắt lên nhìn gương. Tuy anh đã biết Khương Chi sẽ trang điểm cho mình trở thành dáng vẻ không được quá tốt nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt của mình trong gương, hô hấp của anh vẫn bị ngừng lại, trong mắt vừa gợn chút sóng cũng ngưng kết lại thành một đầm nước.

Nguy Di nói sai rồi, không những anh ấy không nhận ra mà đến anh cũng không nhận ra chính mình.

Người đàn ông xuất hiện trong gương đã hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, khắp nơi trên gương mặt còn có nốt ruồi đen nho nhỏ, trông không được sạch sẽ, ngoài ra hai đường ria mép đen nhánh cũng che khuất đôi môi mỏng của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-508.html.]

“Có thể tàn phá Thi Liên Chu đến mức này cũng chỉ có chị dâu thôi.” Khóe miệng Nguy Di co quắp, anh ấy cực kỳ bội phục nói.

Khương Chi đẩy Thi Liên Chu còn đắm chìm trong dáng vẻ mới mẻ của mình sang một bên, cô cũng ngồi đối diện với gương, bắt đầu tự ‘tàn phá’ chính mình. Sau khi nghe Nguy Di nói, trái lại cô trả lời rất hùng hồn: “Trong bữa tiệc sẽ có nhiều cô gái, anh ấy là người đã có vợ, đẹp trai như vậy cũng vô dụng.”

Vốn dĩ Thi Liên Chu vẫn còn đang cau mày nhưng vừa nghe Khương Chi nói, chân mày anh đã giãn ra, trong lòng giống như vừa được an ủi.

Nguy Di bị ăn cơm chó nên không nhịn được bĩu môi. Hai người đang trong tình yêu mật ngọt này!

Khương Chi tự trang điểm cho mình vẫn quen tay hơn, không bao lâu sau trong gương đã xuất hiện thêm một người phụ nữ trung niên, trên chóp mũi có một nốt ruồi lông rất lớn, thuộc kiểu người nhìn thấy cái gì cũng cay con mắt.

Nhưng không thể không nói, sau khi trang điểm cho mình xong, Khương Chi và Thi Liên Chu đứng chung một chỗ thì đã trở thành một đôi vợ chồng người Nhật Bản không đáng chú ý đến.

“Sao Xuân Nại còn chưa trở lại nhỉ?” Khương Chi cau mày, cô hơi nghi ngờ.

Nguy Di cũng thu lại nụ cười trên mặt mình: “Tôi đi tìm.”

Khương Chi nhìn theo Nguy Di rời đi, vẻ mặt cô cũng trở nên nghiêm trọng hơn: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thi Liên Chu lắc đầy, giọng điệu cực kỳ ung dung: “Binh đến tướng chắn, nước đến thì đắp bờ.”

Dứt lời, ánh mắt anh lại nhìn đến Khương Chi, giọng nói trầm thấp: “Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có việc gì cả, chỉ cần không ngửi thấy mùi dầu mỡ là được. Kế hoạch sau khi chúng ta lên đảo là gì?” Lúc này Khương Chi rất chú ý đến chuyện phiền phức khi lên đảo, bây giờ Đại Thạch Thanh Tư xem như đang ở trong trạng thái không c.h.ế.t không nghỉ.

“Đại Thạch Thanh Tư dẫn người vây quét chúng ta, cũng không mời những quý tộc kia lên đảo một lần nữa, như vậy việc chúng ta muốn lợi dụng Đại Thạch Thanh Tư để đối phó với những quý tộc thượng lưu kia sẽ không có cách nào thực hiện được.”

Thi Liên Chu cười một tiếng nhưng ý cười không đến đáy mắt: “Chẳng phải đã có sẵn quý tộc rời sao?”

Khương Chi chớp mắt: “Ý anh là Fujiwara Mỹ Tĩnh, em gái của Fujiwara Xuân Nại sao?”

Thi Liên Chu kéo Khương Chi ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Fujiwara Xuân Nại không phải người đơn giản, cô ấy không phải kiểu người chỉ biết đến tình yêu.”

Khương Chi im lặng không lên tiếng.

Nguy Di nói Fujiwara Mỹ Tĩnh nghe được tin tức thì chủ động xuất phát đến tìm Đại Thạch Thanh Tư nhưng bây giờ người nào mà không biết Sơn Khẩu Tổ đang vây quét hai người Hoa? Mưa b.o.m bão đạn như thế, lẽ nào Fujiwara Mỹ Tĩnh không biết sợ?

Cái gì gọi là lợi dụng gió đông? Chẳng qua là có người đã thổi trận gió đông này thôi.

“Fujiwara Xuân Nại từ Hồng Kông trở về, tuy cô ấy được người lớn trong nhà yêu thương và đau lòng nhưng làm sao có thể cho một cô con gái được người Hoa nuôi lớn được hưởng những lợi ích tốt đẹp của gia tộc chứ? Mà Fujiwara Mỹ Tĩnh lại là một cô con gái duy nhất trong gia tộc Fujiwara ngoại trừ Fujiwara Xuân Nại.

Thi Liên Chu nói ra lời này cũng đã đủ rõ ràng rồi.

Chỉ cần Fujiwara Mỹ Tĩnh xảy ra chuyện, người có thể nhận được lợi ích trong chuyện này là ai?

Trên mặt Khương Chi hơi thay đổi, cô nhìn Thi Liên Chu: “Nguy Di thì sao? Anh ấy có biết không?”

Thi Liên Chu bưng một cốc nước lên, đưa cho Khương Chi, đuôi lông mày nhếch lên, hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy thế nào?”

“Có biết hay không cũng không quan trọng, dù sao hai người họ cũng không có kết quả, Fujiwara Xuân Nại hiểu rõ điều này, huống hồ từ nhỏ cô ấy đã được lão đương gia của hội Tam Hợp nuôi lớn, ban đầu vốn dĩ cũng không phải người nhân từ, nương tay gì đó.”

Khương Chi nhún vai, chỉ cần suy nghĩ thêm một chút thì có thể đả thông tất cả mấu chốt trong này.

Cô uống hết mấy ngụm nước, vẻ mặt thản nhiên nói: “Để Fujiwara Mỹ Tĩnh ở trên đảo cũng xem như một mũi tên b.ắ.n trúng hai con nhạn rồi.”

Fujiwara Mỹ Tĩnh lên đảo Naki tìm Đại Thạch Thanh Tư, nếu cô ta c.h.ế.t thì nhà họ Fujiwara sẽ ghi thù Đại Thạch Thanh Tư, mà bọn họ và Fujiwara Xuân Nại có thể nhận được lợi ích tốt đẹp từ điều này, tính thế nào cũng thấy đáng giá.

Cô hoàn toàn không có tâm lý đồng cảm gì với Fujiwara Mỹ Tĩnh kia, dù sao người ra tay cũng không phải cô, tất nhiên không đáng để cô đồng tình hay áy náy.

DTV

Lúc này dường như Khương Chi có cảm giác mà nhìn về phía cửa.

Nguy Di và Fujiwara Xuân Nại vừa nghiêm mặt trở về, sắc mặt của hai người bọn họ không tính là tốt.

Khương Chi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Fujiwara Xuân Nại nhìn hai người họ thì bất ngờ: “Đúng là không nhận ra.”

Cô ấy lắc đầu, nói: “Vừa rồi Fujiwara Mỹ Tĩnh nói đợi một lát nữa, cô ta sẽ lên đảo trước, để tôi ở bên ngoài chờ một lúc.”