Nếu là người khác nói ra lời này thì anh đã bày ra dáng vẻ chê cười, châm biếm rồi nhưng đây lại là lời nói phát ra từ miệng Khương Chi nên nó rất đáng tin.
“Các anh đã từng nghe qua ‘kỹ thuật đổi đầu’ chưa? Xem ra là chưa từng nghe qua rồi. Nguy Di không tin đúng không? Được, vậy anh ngồi làm mẫu cho tôi đi, tôi sẽ để anh được chiêm ngưỡng cái gì gọi là ‘kỹ thuật đổi đầu’ tiếng tăm lẫy lừng của Trung Quốc chúng ta.”
Khương Chi khẽ hất cằm dưới lên nhìn gương mặt tái nhợt của Nguy Di, trong thoáng chốc cô thật sự có ý muốn khoe khoang.
Vốn dĩ Nguy Di còn đang do dự nhưng nhìn thấy Thi Liên Chu đã không còn thờ ơ nữa mà vẻ mặt rất nghiêm túc thì anh ấy biết có thể tin tưởng, vì vậy Nguy Di không chần chờ nữa, vỗ xuống bàn nói: “Được!”
Khương Chi vỗ tay: “Ngồi xuống, nhắm mắt lại!”
Nguy Di khẽ gật đầu, ngồi thẳng lưng, chờ đợi “kỹ thuật đổi đầu” của Khương Chi.
Khương Chi liếc mắt ra hiệu cho Thi Liên Chu: “Anh tìm Mạnh Lam đưa ba lô lại đây, đồ vật đều nằm trong đó.”
Thi Liên Chu hiểu ngay, anh lập tức đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sau đó đã cầm một cái ba lô quay về. Mạnh Lam đứng ngay trước cửa, phòng ngừa một số người râu ria ở trên thuyền có thể đến gần mà nghe thấy một số lời không nên nghe.
Khương Chi giả vờ cầm đồ từ trong ba lô ra, rất nhanh cô đã chuẩn bị xong xuôi.
Đồ nghề chỉ vỏn vẹn có mỹ phẩm và dụng cụ trang điểm. Khương Chi xem xét chất da của Nguy Di, cô lựa chọn kem nền và kem che khuyết điểm phù hợp với da của anh ấy.
Phụ nữ đều thích chưng diện, mà cô cũng không ngoại lệ. Đời trước, mỗi khi có thời gian cô cũng thuê mấy người thợ dạy trang điểm, học tập một số kỹ thuật trang điểm của họ trong một thời gian. Kiến thức về trang điểm rất phong phú, trang điểm để thay đổi hoàn toàn gương mặt có thể coi là đạt đến trình độ cao rồi.
Thi Liên Chu đứng bên cạnh nhìn, anh thấy Khương Chi lấy ra nhiều đồ vật kỳ lạ như vậy thì bắt đầu tập trung nhìn lên mặt Nguy Di.
Làm xong các bước dưỡng da, qua nửa giờ sau, khóe miệng Nguy Di co giật, giọng điệu cực kỳ ghét bỏ: “Chị dâu, cô xem tôi là phụ nữ sao? Bôi bôi trét trét thế này thì ra thể thống gì nữa?”
Khương Chi nhíu mày, cầm bông mút vỗ lên mặt Nguy Di: “Anh gấp cái gì mà gấp? Nhắm mắt!”
Mí mắt Nguy Di cũng co giật nhưng vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại. Được rồi, được rồi, vẫn phải nể mặt chị dâu.
Khương Chi cầm đồ trang điểm lên, bắt đầu thực hiện từng bước lên mặt Nguy Di. Tuy gương mặt của tên này đã bị vết bớt làm hỏng nhưng làn da thì không tệ, lỗ chân lông rất nhỏ, gần như không nhìn thấy được.
Cũng may là vết bớt trên mặt anh ấy không phải loại gồ lên, nếu không còn phải dùng đến sáp.
Thời gian trôi qua từng phút, Thi Liên Chu chăm chú nhìn theo từng động tác Khương Chi thực hiện lên mặt Nguy Di, trong mắt anh tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Anh không ngờ trang điểm lại có thể làm cho gương mặt người ta thay đổi lớn như vậy, dùng ‘mục nát hóa thần kỳ’ cũng chưa đủ để miêu tả.
Đến khi Fujiwara Xuân Nại bưng một mâm đồ ăn quay lại thì phần trang điểm cũng đã đến bước cuối cùng.
“Các người đang làm gì vậy?” Cô ấy rất tò mò, Fujiwara Xuân Nại vừa nói vừa đặt từng món ăn nóng hổi lên bàn, cô ấy biết Nguy Di không quen ăn đồ ăn của Nhật Bản nên Fujiwara Xuân Nại đã tự tay làm mấy món ăn Trung Quốc thế này.
Khương Chi vẫn còn cầm cọ trang điểm trên tay mình, cô nhìn khắp gương mặt của Nguy Di, hài lòng gật đầu.
Cô quay đầu lại nhìn Fujiwara Xuân Nại, gọi cô ấy: “Xuân Nại, cô đến đây nhìn thử đi!”
Fujiwara Xuân Nại bưng khay đi qua, cô ấy liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, trông anh ấy hơi quen nhưng cũng hơi lạ lẫm.
Cô ấy không khống chế được làm rơi cái khay xuống đất, sau đó lại dùng hai tay che miệng, thốt lên như không thể tin, đến cơ thể cũng run rẩy: “Đây… Đây là…”
Khương Chi cảm thấy hết sức hài lòng với phản ứng của Fujiwara Xuân Nại, cô biết được tay nghề của mình không bị thụt lùi.
Nguy Di mở mắt ra, ánh mắt hơi mờ mịt không hiểu gì, anh ấy cảm giác trên mặt mình không quen lắm, giơ tay lên muốn sờ thử nhưng lại sợ lau hết mấy thứ mà Khương Chi đã mấy nhiều thời gian trét lên như thế.
Nguy Di chỉ cảm thấy bôi trét trên diện rộng thế này, có lẽ trông anh ấy còn xấu hơn.
“Rất xấu sao?” Nguy Di cau mày nhìn Thi Liên Chu hỏi.
Thi Liên Chu nhìn chằm chằm Nguy Di một lát, anh cầm cái gương đưa đến, giọng nói trầm thấp: “Tự mình xem đi!”
Nguy Di tiện tay nhận lấy cái gương, trong lòng anh ấy cũng đã đoán được, dù thế nào thì cũng là xấu không thể gặp người mà thôi, đời này của anh ấy phải nhận lấy những ánh mắt khác thường của mọi người dành cho mình còn ít hay sao?
Anh ấy không sợ càng xấu hơn.
Nghĩ như vậy nên đôi mắt nhìn vào gương rất thản nhiên. Thế nhưng khi ánh mắt vừa chạm phải hình ảnh xuất hiện trong gương thì đồng tử của Nguy Di đã co rút lại, anh ấy không kìm được mà đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, vẻ mặt giật mình.
Gương mặt của người trong gương rất trong trẻo, giống như một bức tranh thủy mặc.
Nguy Di không hề hay biết thì ra sau khi tách khỏi gương mặt đáng sợ kia, gương mặt của anh ấy là thế này, một gương mặt thanh tú như một sinh viên vừa tốt nghiệp mà không phải một tên ‘nửa mặt ma’, hai tay dính đầy m.á.u khiến nhiều người khiếp sợ.
“Đây là… Tôi?” Giọng nói của Nguy Di trở nên ngập ngừng, tất nhiên là không phù hợp với bản tính sát phạt quyết đoán của anh ấy, thế nhưng Nguy Di nhìn vào chính mình trong gương, anh ấy thật sự không dám tin, mà hai mắt cũng không muốn rời đi.
Thời thiếu niên, vẻ mặt anh ấy chính là như thế này nhưng từ sau khi g.i.ế.c người như ngóe mà mức độ càng ngày càng lớn hơn cũng đều bởi vì gương mặt này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-507.html.]
Anh ấy không sợ càng xấu hơn vì vốn dĩ anh ấy đã xấu.
“Thủ lĩnh, thật sự quá tốt! Quá tốt rồi!” Fujiwara Xuân Nại vừa khóc vừa cười, cảm xúc phập phồng, dường như cô ấy còn muốn xông ra boong tàu mà vui vẻ hét lên vài tiếng. Không ai có thể biết được Nguy Di bị đối xử như thế nào bởi vì gương mặt của mình bằng cô ấy.
Nguy Di bỏ cái gương xuống, anh ấy nhìn về phía Khương Chi, thở một hơi, nói: “Chị dâu, tôi…”
Khương Chi khoát tay: “Chuyện nhỏ mà thôi!”
Trong mắt Thi Liên Chu lóe ý cười nhưng chỉ thoáng qua trong tíc tắc.
Nguy Di cũng không nhịn được cười lên nhưng anh ấy vẫn trịnh trọng nói: “Chị dâu, cảm ơn cô!”
Khương Chi thấy Nguy Di và Fujiwara Xuân Nại kích động như vậy thì không muốn tiếp tục trì hoãn ở vấn đề này mãi, cô sờ bụng mình nói: “Tôi đói rồi, mùi đồ ăn thơm quá! Chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi rồi thương lượng.”
“Đúng, đúng, ăn cơm, ăn cơm trước!” Fujiwara Xuân Nại lau khóe mắt, gọi mấy người họ ngồi vào bàn.
Thi Liên Chu kéo Khương Chi ngồi xuống, đút cô ăn từng miếng từng miếng, dáng vẻ anh chú ý, cẩn thận từng li từng tí thế này khiến Nguy Di được mở rộng tầm mắt.
“Thủ lĩnh, mau ăn thôi, từ tối qua đến giờ anh còn chưa ăn gì, bây giờ cũng rất đói bụng rồi.” Fujiwara Xuân Nại hớn hở đưa đũa cho Nguy Di, thúc giục anh ấy ăn cơm.
Nguy Di nhận đôi đũa nhưng nhìn thấy đồ ăn trên bàn còn bốc khói lại không muốn mở miệng ăn cơm nữa.
Anh ấy chỉ sợ sẽ làm gương mặt này bị biến mất.
Khương Chi cố chịu đựng cơn buồn nôn mà ăn vài miếng rau và cơm, cô ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ do dự của Nguy Di thì cười nói: “Anh mau ăn đi, ăn xong tôi sẽ dặm lại cho anh, cũng không phải chuyện lớn lao gì.”
DTV
Nguy Di nghe nói như vậy thì lỗ tai không khỏi đỏ lên, sau đó mới bắt đầu ăn từng đĩa cơm nhỏ.
Fujiwara Xuân Nại thấy Nguy Di thế này, trong lòng cô ấy vừa chua xót lại vừa cảm thán: “Bây giờ sợ là không ai còn nhận ra anh nữa rồi.”
Nguy Di khựng lại.
Chính vì chưa từng có nhưng đột nhiên lại nhận được nên anh ấy mới để ý mà cẩn thận như vậy.
“Thứ tôi muốn chính là hiệu quả như vậy. Chờ sau khi trở về từ Nhật Bản, tôi sẽ dạy cho anh kỹ thuật này, chỉ cần có dụng cụ thì việc xóa bỏ vết bớt trên mặt anh sẽ trở nên đơn giản thôi, huống hồ sau này y học sẽ phát triển, có thể trừ bỏ tận gốc.”
Khương Chi ăn được non nửa bát cơm thì không muốn ăn nữa, cũng bởi vì Thi Liên Chu đút cho nên cô mới miễn cưỡng ăn được nhiều như vậy.
Khẩu vị trong mấy ngày nay của cô quả thật rất kém, ăn thêm một miếng sẽ lập tức buồn nôn mà nôn hết ra, mặc dù cô đã biết nôn nghén là triệu chứng bình thường khi mang thai nhưng đến khi chính bản thân mình trải qua mới hiểu được vất vả đến mức nào.
“Trừ bỏ tận gốc sao?” Môi của Nguy Di run lên, gần như không thể tin được tai mình vừa nghe thấy gì.
Vết bớt đã thúc đẩy anh ấy trở thành ác ma, mà nghiêm trọng hơn nữa là nó đã hành hạ anh ấy nhiều năm qua có thể biến mất sao? Đây là điều mà Nguy Di chưa từng dám nghĩ đến.
Đột nhiên Nguy Di cảm thấy thật ra bản thân mình cũng chỉ là một con người tầm thường, mà bản chất sâu trong người mình không hoàn toàn tàn nhẫn như vậy.
Khương Chi gật đầu, cô không keo kiệt cho người mình một số hy vọng: “Ừ, đến lúc đó tất cả chỉ là chuyện nhỏ.”
“Tốt quá! Cô Khương, thật sự cảm ơn cô!” Fujiwara Xuân Nại thở ra một hơi, cô ấy hết sức vui mừng vì tin tức mình vừa nghe thấy, nếu như có thể cô ấy thật sự hy vọng sau này Nguy Di sẽ được sống cuộc sống giống như bao người bình thường khác.
“Đến rạng sáng thì thuyền sẽ cập bến lên đảo Naki.” Thi Liên Chu uống mấy muỗng canh xong, anh đặt cái muỗng xuống nói.
Dạ dày của anh ấy đã được Khương Chi chiều hư, bây giờ bệnh đau bao tử đã không tái phát nữa nhưng khẩu vị thì trở nên bắt bẻ hơn.
“Chúng ta phải dùng thân phận gì để lên đảo?” Khương Chi không có quá nhiều hiểu biết về giới quý tộc của Nhật Bản, vì vậy nếu bọn họ ngụy trang thành quý tộc thì có dễ dàng bị vạch trần hay không, vì giữa quý tộc với quý tộc vẫn có sự qua lại, quen biết với nhau.
Nhưng nếu dùng thân phận của một người bình thường thì sợ rằng bọn họ sẽ không có cách đến gần Đại Thạch Thanh Tư.
Fujiwara Xuân Nại mím môi cười một tiếng: “Mọi người không cần quá lo lắng, tôi có cách.”
“Ồ?” Khương Chi ngạc nhiên.
Có lẽ ở nhà Fujiwara, Fujiwara Xuân Nại cũng có địa vị, nếu không cô ấy đã không thể vô duyên vô cớ cho người lạ lên thuyền mà không ai tra hỏi như thế. Chằng qua Khương Chi đoán có lẽ Fujiwara Xuân Nại là người vế dưới trong nhà họ Fujiwara nên muốn cô ấy dẫn bọn họ tham gia yến hội thì sợ là không dễ dàng gì.
Nguy Di nhìn về phía Fujiwara Xuân Nại.
“Chủ nhân của bữa tiệc này không phải tôi mà là em gái tôi Fujiwara Mỹ Tĩnh, cô ta thích Đại Thạch Thanh Tư nhiều năm nay rồi nhưng đối phương chưa từng đáp lại tình cảm của cô ta, mỗi lần gặp mặt cô ta thì Đại Thạch Thanh Tư giống như tránh còn không kịp.”
“Có tôi ở đây, Đại Thạch Thanh Tư sẽ không quá chú ý đến người của nhà họ Fujiwara chúng tôi, anh Thi và cô Khương chỉ cần đi theo tôi, đóng vai họ hàng xa của nhà Fujiwara chúng tôi là được, còn về thủ lĩnh thì…”
Fujiwara Xuân Nại ngước mắt nhìn Nguy Di thanh tú trước mặt mình, cô ấy cắn môi, ngập ngừng một hồi lâu mới thử thăm dò nói: “Chỉ có thể để thủ lĩnh thiệt thòi đóng vai bạn trai của tôi.”