Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 705




Trên bờ.

Một người đàn ông cao gầy đang đứng trên một tảng đá nhô ra, con ngươi màu nâu nhìn vào đống vỏ thức ăn, trong không khí vẫn còn vương lại mùi thơm.

“Thủ lĩnh... Không tìm thấy người.” Một thuộc hạ cúi đầu, để tay dọc ống quần, trên mặt lộ vẻ xấu hổ khi đứng trước mặt hắn ta.

Người ta sống trên đảo lâu như thế mà giờ bọn chúng mới phát hiện ra, còn không tìm được người.

Nhục nhã!

Cực kỳ nhục nhã!

“Thức ăn vẫn còn ấm, chưa chạy xa đâu, tiếp tục tìm, ra cả ngoài biển tìm.” Đại Thạch Thanh Tư liếc mắt nhìn thuộc hạ, sau đó quay ra nhìn mặt biển mênh mông, giọng nói dịu dàng nhưng khi đến tai thuộc hạ không khác gì âm thanh của thần chết.

DTV

...

Thi Liên Chu nhìn thấy Mạnh Lam trên boong tàu.

Nhưng mà hình như anh ấy đang xảy ra tranh chấp với hai người trên tàu.

Khi Thi Liên Chu từ từ tới gần, đôi mắt của người nhân viên sáng lên, chỉ vào mặt nước: “Người trở về rồi, người trở về rồi.”

Bọn họ đã chờ trên thuyền cả đêm, đang bàn bạc xem có nên lên đảo không, dù sao cũng đã nói là bọn họ sẽ ở chỗ này mấy ngày, không chừng còn có thể lên đảo Naki hưởng thụ ké một phen.

Ai biết được người đàn ông Trung Quốc cổ hủ trên tàu không đồng ý, cũng không cho bọn họ quay về bờ nên mới phát sinh tranh cãi.

Thi Liên Chu trèo lên boong tàu, mặc dù anh vẫn đang mặc đồ lặn, đeo kính bảo hộ, nhưng Mạnh Lam nhìn lướt qua cái là nhận ra, vẻ mặt kích động: “Ông chủ.”

“Ông chủ?” Thuyền trưởng và nhân viên liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái.

Không phải là một phụ nữ sao? Sao mới ra ngoài một chuyến lại trở thành đàn ông rồi?

Mạnh Lam nhìn về phía sau, lo lắng: “Ông chủ, bà chủ đi tìm anh, cô ấy đâu rồi?”

“Lái thuyền sang phía bên kia.” Thi Liên Chu vẩy nước trên tóc, chỉ về hướng vừa bơi tới.

Thuyền trưởng do dự: “Quý khách, hay là chúng ta quay về đi, nhóm người Yamaguchi đã lên đảo rồi, nếu như bị phát hiện, không chừng sẽ coi chúng ta là nhân vật khả nghi, bắt lại, dù sao... Mấy người cũng là người Trung Quốc...”

Thuyền trưởng không ngốc, không muốn dây dưa với nhóm người Trung Quốc kỳ lạ này.

“Lái thuyền.” Thi Liên Chu quay đầu nhìn lại, đôi mắt híp lại lộ vẻ sắc bén.

Thuyền trưởng nhìn thấy ánh mắt của Thi Liên Chu, trên trán chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.

Ông ta lôi kéo nhân viên đi vào trong khoang thuyền.

Động cơ nổ máy, con thuyền nhanh chóng di chuyển.

Mạnh Lam thấy tâm trạng của Thi Liên Chu không tốt thì không dám nói gì, may mà anh không có chuyện gì.

Trong khoang thuyền, tay thuyền trưởng run run, mồ hôi lạnh thấm ra bên ngoài, thủy thủ hỏi: “Sao vậy?”

Thuyền trưởng hít một hơi thật sâu, nói nhỏ: “Người đàn ông Trung Quốc mới quay về kia là người mà Yamaguchi đang tìm.”

Thử hỏi người có thể làm thủ lĩnh của Yamaguchi bị thương, còn ép bọn họ phải đi tìm thì sao có thể là người đơn giản được?

Đôi mắt kia vừa liếc một cái,... Bọn họ xui xẻo kiểu gì để đám người Trung Quốc này lên thuyền chứ?

“Cái gì?” Người thủy thủ hít một hơi lạnh, không dám tin vào tai mình.

Cơ thể cậu ta run lên như lá rụng mùa thu, môi run run: “Vậy...Chúng ta có muốn... Có muốn báo cho người của Yamaguchi không? Nếu như bị tra ra được, hai chúng ta...”

Không chỉ hai người mà ngay cả đội vận chuyển của bọn họ đều sẽ gặp họa lớn.

“Không, không được.”Thuyền trưởng vội vàng lắc đầu.

Ông ta tiếp tục nói nhỏ: “Những người này mang theo súng. Nếu chúng ta dám có hành động lạ, không khéo còn không kịp gặp người của Yamaguchi ấy chứ, mạng nhỏ quan trọng, bảo vệ nó trước đã.”

Thuyền trưởng nói mà như sắp khóc đến nơi.

Chân người nhân viên cũng run lên, co ro bên cạnh thuyền trưởng, không dám đi lên boong tàu tìm cảm giác tồn tại.

Đương nhiên là thuyền sẽ đi nhanh hơn con người bơi, chớp mắt đã gặp được Khương Chi đang thong thả bơi về.

Khương Chi lên tàu, cởi đồ lặn, Thi Liên Chu lấy khăn đắp lên người cô, nắm đôi tay lạnh buốt của cô, mím môi: “Kêu bọn họ quay về.”

Mạnh Lam do dự: “Quay về? Người của Yamaguchi kiểm tra rất nghiêm, giờ mà quay về...”

Giọng Thi Liên Chu rất bình tĩnh: “Đi tìm người của Hội Tam Hợp.”

“Vâng.” Mạnh Lam gật đầu, hiểu ý của Thi Liên Chu.

Người của Hội Tam Hợp cũng đang tìm người ở trên biển, bọn họ chỉ cần đi vòng qua người của Yamaguchi, tụ lại một chỗ với người của Hội Tam Hợp là được.

Thi Liên Chu ôm Khương Chi quay về khoang thuyền, thuận tay rót cho cô cốc nước: “Nghỉ chút đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-505.html.]

“Tìm người của hội Tam Hợp, làm giả thân phận, quay lại đảo Naki lần nữa sao?” Khương Chi cầm cốc nước, hỏi nhỏ.

“Không vội, tụ lại với Nguy Di trước rồi nói.” Mắt Thi Liên Chu híp lại, sờ lọn tóc ướt của Khương Chi.

Đại Thạch Thanh Tư cho người lên đảo tìm kiếm mà không thấy họ thì chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, hắn ta sẽ nghĩ không có thuyền, không có thiết bị lặn thì anh không thể rời khỏi đảo kia, nhưng hắn ta không ngờ anh có một cô vợ không giống người thường.

Nếu hắn ta không tìm thấy người, vậy hắn ta sẽ không tổ chức tiệc ở đảo Naki, chuyện này yêu cầu phải bàn bạc kỹ hơn.

Khương Chi cau mày: “Có không ít người đang lục soát ở cảng, sợ rằng chúng ta không có cách để lên bờ an toàn.”

“Không cần lên bờ, bên Nguy Di có người có năng lực đó.” Thi Liên Chu lắc đầu, từ từ lau tóc cho Khương Chi.

Mắt Khương Chi sáng lên, sát lại Thi Liên Chu: “Xuân Nại?”

Đến giờ cô vẫn không biết Xuân Nại là người Nhật Bản hay là người Trung Quốc, nếu nói cô ấy là người Nhật Bản nhưng cô ấy có thể nói tiếng Trung rất lưu loát, nếu nói cô ấy là người Trung Quốc thì cô ấy lại rất giống một người sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản.

Nhưng mà Xuân Nại gọi Nguy Di là “thủ lĩnh”, có thể thấy cô ấy cũng là người của Hội Tam Hợp.

Nói đến biến số, chắc chỉ là chuyện cô ấy ở bên Nguy Di.

Thi Liên Chu nhướn mày: “Từng gặp?”

Khương Chi gật đầu: “Cô ấy là người Nhật Bản hay người Trung Quốc?”

Thi Liên Chu cầm khăn lau tóc cho Khương Chi, từ tốn giải thích: “Người Nhật, nhưng mà từ nhỏ đã được thủ lĩnh trước của Hội Tam Hợp nhận nuôi, coi như là một nửa em gái của Nguy Di.”

Khương Di kinh ngạc, em gái nuôi của Nguy Di?

“Sau khi Xuân Nại trưởng thành trở về Nhật Bản, thế lực của thuộc hạ cũ gần như đều nằm trong tay cô ấy, thân phận của cô ấy ở Nhật cũng không bình thường, người của họ Fujiwara.” Thi Liên Chu bình thản nói.

Khương Chi cứng họng: “Fujiwara? Đúng là không bình thường.”

Trước khi cô đến Nhật Bản, đã cố tình nghe ngóng một số thông tin bên này từ Mạnh Lam.

Trên danh nghĩa, người cai trị cao nhất ở Nhật Bản là Thiên Hoàng, nhưng không có thực quyền, ngoại trừ hoàng gia, nổi tiếng nhất ở Nhật Bản chính là năm gia tộc lớn, và Fujiwara là một trong số đó.

Hoàng hậu hiện tại của Thiên Hoàng chính là người của gia tộc Fujiwara.

Fujiwara Xuân Nại có xuất thân cao như vậy nên chắc không phải ngẫu nhiên mà được thủ lĩnh trước của Hội Tam Hợp nhận làm con nuôi.

Khương Chi suy nghĩ: “Em thấy cô ấy rất kính trọng Nguy Di, không có ý vượt thân phận.”

Thi Liên Chu nhìn cô, mỉm cười: “Cô ấy thích Nguy Di, đương nhiên sẽ thuận theo rồi.”

Khương Chi: “...”

Được rồi, lại là một người chỉ biết yêu đương.

Xuân Nại và Nguy Di lớn lên bên nhau từ nhỏ, thích anh ấy cũng không có gì kỳ lạ, mặc dù Nguy Di có chút khiếm khuyết, nhưng anh ấy có địa vị cao, cũng có sức quyến rũ, củ cải hay rau xanh đều có hương vị riêng, mỗi người một sở thích nên cô đâu thể nói gì được.

“Cho nên chúng ta có thể lợi dụng thân phận của Xuân Nại, trà trộn vào trong bữa tiệc của Đại Thạch Thanh Tư.”

Ngay khi danh tính của Xuân Nại được tiết lộ, Khương Chi đã biết tại sao Thi Liên Chu lại bình tĩnh như vậy, họ Fujiwara đúng là một quả b.o.m đối với một người đang cần quý tộc ủng hộ như Đại Thạch Thanh Tư vì hắn ta phải kính trọng bọn họ.

Thi Liên Chu “ừ” một tiếng.

Dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Lan, con tàu dần đi về phía cảng, hy vọng bọn họ gặp may có thể gặp thuyền của Hội Tam Hợp.

“Đại Thạch Thanh Tư không tìm được chúng ta chắc tức c.h.ế.t mất, hy vọng bọn chúng gặp phải một con trăn thật lớn.” Khương Chi nhìn hòn đảo phía xa qua cửa sổ, nhếch miệng, giọng nói có chút hả hê.

Thi Liên Chu liếc nhìn cô, nhướn mày, rảnh rỗi: “Nghe Mạnh Lam nói, em dẫn một người đàn ông từ thị trấn Đại Minh về? Còn cho người đó ở lại nhà chúng ta? Anh muốn nghe xem rốt cuộc là ai có thể khiến em để ý như vậy?”

Khương Chi đang tươi cười thì suýt nữa thì bị sặc nước bọt, ho khù khụ, suýt nữa thì tắc thở.

Thi Liên Chu vỗ tấm lưng mảnh mai của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu không mấy dễ chịu: “Nhìn dáng vẻ chột dạ của em hình như không muốn cho anh biết.”

Khương Chi khẽ mím môi, tức giận: “Anh đừng có tùy tiện đổ oan cho em.”

Cô còn đang do dự nói chuyện của Thôi Tử Tiện như thế nào, hiện giờ thì hay rồi, nếu anh đã nói ra, cô cũng không giấu nữa, nói lại đầu đuôi câu chuyện một lượt, bao gồm cả chuyện cô bị thoát hồn.

Sau khi Thi Liên Chu nghe xong, ánh mắt lạnh đi, không phải với Khương Chi mà với Thôi Tử Tiện.

“Rốt cuộc là sức mạnh gì có thể cho các em tùy ý xuyên không, nhiễu loạn trật tự không gian như vậy?” Thi Liên Chu thực sự có chút tò mò, nếu mỗi người đều có thể xuyên đi xuyên lại, chẳng lẽ trật tự sẽ không bị sụp đổ sao?

“Xuyên không là một loại sức mạnh thần kỳ, hình như là phải nắm bắt đúng thời cơ, ví dụ như mấy năm trước đều là tình huống Thất Tinh Liên Châu, bầu trời xảy ra dị tượng các thứ, sau này phương thức trở nên đa dạng hơn rất nhiều, ví dụ như tai nạn xe cộ, hoặc là giống như em rơi khỏi vách đá, hoặc là điện giật, vân vân, tóm lại, tồn tại chính là hợp lý, nghĩ nhiều cũng vô dụng.”

Khương Chi buông tay, bộ dạng bất chấp tất cả.

Cô thấy có nhiều chuyện xuyên không, trọng sinh như vậy, muốn điều tra sợ là phải ngược dòng rất lâu, rất lâu về trước, có thể có may mắn này cũng nói lên cô có duyên phận với Thi Liên Chu, cô và Thôi Tử Tiện cũng có duyên.

Còn chuyện trật tự không gian có thể sụp đổ hay không… Cô nghĩ là có.

Thế giới này vốn dĩ chính là một quyển sách, có mở đầu, có quá trình, có kết thúc, nhưng giống như lời của Thôi Tử Tiện, kết thúc không phải là kết thúc trong sách, mà mỗi người đều có quá trình và kết thúc thuộc về bản thân mình, như vậy mới là bình thường.