Khương Chi dừng lại một lúc, sau đó dứt khoát ôm lấy làn khí lạnh đang ập về phía mình, mũi cao nghẹn ngào không kìm được, vành mắt liền cảm thấy ướt át
“Em vẫn luôn đi tìm anh.”
Cô ngẩng đầu lên một chút, đập vào mắt cô là một chiếc cằm có đường cong lạnh lùng.
Đôi mắt hẹp của Thi Liên Chu nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Khi nhìn thấy cô, thậm chí anh không thể tin vào mắt mình.
“Cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi.” Đôi mắt đen láy của Khương Chi loang loáng nước mắt, giọng nói cũng mang theo chút tủi thân. Cô vươn hai tay ôm lấy eo Thi Liên Chu không nỡ buông tay, có trời mới biết cô sợ hãi đến mức nào, sợ anh thật sự đã chôn thây nơi biển rộng.
“Đừng sợ.” Giọng nói khàn khàn của Thi Liên Chu cất lên, trong đó tràn đầy tình cảm sâu đậm.
Tròng mắt đen của anh phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng anh hơi rung động, anh không nhịn được cúi xuống hôn lên trán cô.
Hai người ôm chặt lấy nhau như muốn khảm đối phương vào thân thể mình, giam mình trong một thế giới khép kín, không còn ai khác.
Một lúc lâu sau, Khương Chi mới lùi lại từ vòng tay anh một chút, kiểm tra anh từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút lo lắng: “Không phải nói là anh bị trúng đạn sao? Vết thương thế nào rồi? Có bị nhiễm trùng không?”
Mặc dù nói vậy nhưng Thi Liên Chu ngoài mái tóc rối bù, chiếc áo khoác trên người không biết bị thứ gì cào xước thì không có dấu hiệu suy yếu nào, càng làm tôn lên khuôn mặt lạnh lùng rung động lòng người. Cho dù một thân nhếch nhác cũng không che được khí chất cao quý toát ra từ xương cốt.
Thi Liên Chu nhướng mày: “Bị thương do s.ú.n.g b.ắ.n sao? Không, người bị thương không phải anh.”
“Không phải anh sao?” Khương Chi có hơi thắc mắc, nhưng Thi Liên Chu không bị thương cũng coi như một điều may mắn.
Cô lại không nhịn được hỏi: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thi Liên Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, mắt phượng quét một vòng xung quanh, trầm giọng nói: “Ở đây không an toàn, đi thôi.”
Anh kéo Khương Chi đi từng bước một, khoảng nửa tiếng sau, mới đến khu vực đá trên bãi biển bên kia hòn đảo.
Khu vực bãi biển này có đá biển rải rác, cao thấp uốn lượn, có thể che giấu thân hình rất tốt. Hơn nữa trên bãi biển còn có nhiều con cua biển và cây dừa, cũng không lo thiếu ăn uống, cũng không có gì lạ khi nhìn Thi Liên Chu không chịu nhiều khổ sở.
Thi Liên Chu nắm tay Khương Chi, đưa cô đến túp lều dựng tạm của mình, rồi mới bắt đầu kể lại chuyện mình gặp nạn trên biển.
Khương Chi nhìn quanh túp lều, lại nhìn sang Thi Liên Chu, một chàng công tử con nhà quyền quý thì không khỏi cảm thán câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Ngày thường Thi Liên Chu đã quen được hưởng thụ, những tháng ngày trải qua đều là cuộc sống của người có tiền, vốn tưởng rằng là cậu chủ mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân, không ngờ sau này lại ngoài ý muốn lưu lạc nơi hoang đảo, trải qua những ngày trái ngược hoàn toàn với cuộc sống thoải mái trước kia.
Hoá ra ngày đó hành tung của bọn họ bị Kiyoshi Oishi phát hiện, hắn ta triển khai càn quét, Nguy Di trúng đạn, còn một mình anh dụ đám người kia đi.
Vào lúc ấy, nơi nguy hiểm nhất này ngược lại là nơi an toàn nhất.
Anh dựa theo kế hoạch ban đầu leo lên du thuyền tổ chức tiệc tối, sát thủ theo sát phía sau, sau đó anh lại bắt Kiyoshi Oishi, phá rối tiệc tối hỏng bét. Lúc hai bên liều mạng thì anh mới nhảy xuống biển mặc kệ đám người tổ chức Yamaguchi.
Nói tới đây, Thi Liên Chu chặt một trái dừa ra đưa cho Khương Chi.
Khương Chi im lặng, lấy ra một ít thức ăn, đồ hộp, mứt và chảo tự nóng.
Thi Liên Chu nhìn thấy thức ăn xuất hiện một cách đột ngột thì bật cười, quên mất rằng vợ của mình không phải là người bình thường.
Khương Chi dùng chảo tự sôi nấu đồ ăn, lại đưa đũa qua cho anh: “Ăn chút đồ nóng đi.”
“Đây là gì?” Thi Liên Chu nhìn thứ chỉ cần cho thêm nước vào là sẽ tự bốc hơi nóng thì cảm thấy có hơi ngạc nhiên. Đây là sản phẩm công nghệ cao gì, không cần lửa cũng có thể ăn được cơm nóng hổi?
Khương Chi khẽ nhướng mày, mỉm cười nói: “Chảo tự sôi, phúc lành của người lười.”
Thi Liên Chu nhận lấy. Hai người vẫn có thể ngồi trên đảo thưởng thức một bữa ăn nóng hổi một cách nhàn nhã, nghĩ đến thôi cũng thấy thư thái. Thần kinh căng thẳng suốt thời gian qua của cô cuối cùng cũng đã được thả lỏng, cô nở nụ cười.
Khương Chi lại kể cho Thi Liên Chu nghe về nguyên lý của nó, cười tủm tỉm nói: “Chảo tự sôi này đã phát triển thành lẩu tự nóng, cơm tự nóng, thịt nướng tự nóng, bún ốc tự nóng, cá hầm cải chua tự nóng, có thể coi là “vạn vật đều có thể tự nóng”.”
“Đây là cơm tự nóng, anh nếm thử xem.”
Thi Liên Chu gật đầu, ăn miếng cơm mềm dẻo thơm ngon và thịt kho tàu nóng hổi thì khóe môi khẽ mím lại, xem ra anh vẫn đánh giá thấp thế giới sau bốn mươi năm, sự phồn hoa của nó vượt xa hơn nhiều so với những gì anh có thể tưởng tượng.
Còn Khương Chi, vì anh mà từ bỏ sự phồn hoa đó, hẳn là cô đã mất đi không ít thứ.
Khương Chi nhìn anh ăn, đôi mắt cong cong, cầm lấy trái dừa mà anh vừa đưa cho cô, dùng ống hút hút nước dừa. Sống lâu như vậy mới biết hóa ra hai người có thể yên tĩnh ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất.
Thi Liên Chu ăn cơm xong lại tiếp tục nói về chuyện tiếp theo.
“Anh nói là, bữa tiệc trên du thuyền lần này thực chất là do Kiyoshi Oishi tổ chức để lôi kéo giới thượng lưu của nước Nhật. Nguyên nhân là vì thủ lĩnh của tổ chức Yamaguchi, Kazuo Watanabe sắp nhường ngôi, muốn chọn ra một người từ ba hội trưởng dưới nhánh của ông ta sao?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, Kazuo Watanabe nhường ngôi không phải là chuyện nhỏ đối với cục diện của nước Nhật bây giờ.
Yamaguchi là tổ chức xã hội đen lớn nhất của nước Nhật. Bất kỳ ai lên nắm quyền cũng có thể gây ra chấn động lớn.
Thi Liên Chu gật đầu, khẽ nói: “Ừm, Kiyoshi Oishi là hội trưởng trẻ nhất trong ba hội trưởng nên nền tảng và bối cảnh cũng yếu hơn một chút. Lúc trước hắn ta can thiệp vào chuyện nhà họ Hoắc cũng là vì nhà họ Hoắc có thể cung cấp cho hắn ta sự hỗ trợ kinh tế lớn.”
Khương Chi nhíu mày: “Vậy anh chủ động chạy đến đảo Naki...”
DTV
Thi Liên Chu hừ lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp giống như tiếng suối chảy róc rách mát lạnh: “Kiyoshi Oishi và nhà họ Hoắc cấu kết với nhau, lại làm tổn thương em. Hắn ta muốn lên nắm quyền cũng phải xem có mệnh hay không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-504.html.]
“Hắn ta vẫn chưa từ bỏ việc tổ chức bữa tiệc tối trên đảo Naki để tranh thủ một số sự ủng hộ?” Khương Chi cau mày.
Như vậy, Kiyoshi Oishi nhất định sẽ bao vây đảo Naki kín mít. Hơn nữa hắn ta đã gặp cô, chắc chắn sẽ sinh nghi, nói không chừng bây giờ đang đang tiến sâu vào rừng để truy quét họ.
Khương Chi lập tức kể cho Thi Liên Chu chuyện cô lên bờ gặp Kiyoshi Oishi.
Vẻ mặt Thi Liên Chu lạnh nhạt, anh nhắm mắt hờ, nói: “Với tính cách của Kiyoshi Oishi, hắn sẽ không xâm nhập vào đây đâu, tránh tổn thất nhân lực. Hắn chỉ đợi chúng ta lọt vào bẫy. Hơn nữa hiện giờ điều quan trọng nhất hắn cần làm là an ủi những quý tộc đã bị kinh hãi vì bữa tiệc trên du thuyền, còn chưa có thời gian để truy quét chúng ta.”
Khương Chi suy nghĩ một lúc, trầm ngâm nói: “Vậy tiếp theo chúng ta cứ chờ đến khi bữa tiệc bắt đầu, rồi lợi dụng Kiyoshi Oishi đối phó những quý tộc của nước Nhật này. Từ đó gắp lửa bỏ tay người, khiến tổ chức Yamaguchi ăn một cái tát thật đau?”
Thi Liên Chu khẽ cười, đuôi mắt cong lên, thản nhiên nhìn cô.
Khương Chi hơi bất lực liếc nhìn anh, tức giận nói: “Cười cái gì, em nói không đúng sao?”
Thi Liên Chu không nói gì, hơi cúi người, đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi cô, quấn quýt lấy môi cô. Sau nụ hôn triền miên, anh đột nhiên bật cười vài tiếng, lồng n.g.ự.c rung động, lộ ra vẻ tràn đầy vui vẻ.
Anh thật sự rất ít khi cười như vậy nhưng mỗi lần anh cười lên đều khiến Khương Chi có cảm giác như bị yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Hôn được một lúc, Thi Liên Chu đưa tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của Khương Chi, giọng nói dịu dàng hơn: “Em nói đúng, Yamaguchi không thể chiếm được gì đâu, yên tâm.”
Khương Chi gạt tay anh ra, có chút oán trách, biểu cảm vô cùng sinh động.
Cô nói: “Tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi đợi sao?”
Thi Liên Chu mỉm cười, nắm lấy ngón tay cô trong lòng bàn tay anh, bình tĩnh: “Trước khi đến đảo Naki, anh đã gặp người của Hội Tam Hợp, chờ đến lúc nhóm người Nhật đến đảo Naki thì bọn họ sẽ theo tới.”
“Cây cối ở đảo Naki phát triển rất tốt, lại có thêm gió biển, không có gì mà một mồi lửa không thể giải quyết”.
Giọng Thi Liên Chu lạnh lùng, không cảm xúc giống như thần c.h.ế.t sẵn sàng g.i.ế.c người bất cứ lúc nào.
Khương Chi không có bất kỳ ý kiến gì, người của Yamaguchi không ngừng đuổi g.i.ế.c bọn họ, c.h.ế.t cũng chưa hết tội. Cô không quan tâm về người và động vật vô tội trên đảo, mỗi người đều có lập trường và lựa chọn riêng, cô không lo được nhiều như thế.
Từ trước tới giờ, cô không phải là một người phụ nữ yếu đuối.
“Em ở Bắc Kinh vẫn thuận lợi chứ?” Thi Liên Chu nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của Khương Chi, từ tốn nói.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Khương Chi không phải nghĩ về “Thôi Tử Tiện” ngoài dự kiến mà là... nhóc thối trong bụng.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu, gò má trắng nõn ửng hồng, cô hơi xấu hổ, đưa tay vén tóc ra sau tai, hắng giọng: “Có một tin tốt.”
“Tin tốt?” Thi Liên Chu nhướng mày, nhìn về phía cô.
“Em có...” Khương Chi vừa định nói, sắc mặt liên thay đổi.
Thi Liên Chu cũng nhíu mày, tiếng bước chân ngày càng gần, nghe có vẻ số lượng cũng không ít.
“Đi theo em đến.” Khương Chi hít sâu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt Thi Liên Chu hiện lên tia sát khí, Đại Thạch Thanh Tư (Kiyoshi Oishi) này quyết đoán hơn anh nghĩ, giờ phút này, anh lười dọn rác trong tay, kéo Khương Chi trốn sau tảng đá, nói nhỏ: “Chiếc thuyền em đi đến còn ở đây không?”
Khương Chi gật đầu: “Có, Mạnh Lam đang canh giữ, nhưng mà trên đó có thuyền trưởng và nhân viên đều là người Nhật.”
Mắt Thi Liên Chu híp lại, lắc đầu nói: “Không sao. Đại Thạch Thanh Tư cho người lục soát nghĩa là đang ôm hy vọng gặp may, chắc chắn phía đó không có người, là cơ hội tốt để tránh đụng phải bọn họ.”
Khương Chi nhìn mặt biển, nhíu mày: “Lặn qua đó không gần đâu.”
Lặn dưới nước tốn rất nhiều thể lực, nếu lặn từ đầu bên này đến phía con tàu thì cô hơi bị quá sức.
Thi Liên Chu suy nghĩ, do dự: “Em lợi dụng việc lặn xuống, trốn ở chỗ san hô chờ anh, anh đi.”
Khương Chi gật đầu, mặt bình tĩnh: “Anh phải cẩn thận.”
Cô mua hai bộ đồ lặn trong hệ thống, rồi lặn xuống biển với Thi Liên Chu, cô không cố tỏ ra dũng cảm, dù sao cô cũng đã chạy trong rừng cả một ngày, cô lặn phía sau anh một đoạn, thể lực bắt đầu cạn kiệt.
Khương Chi vẫy tay với Thi Liên Chu, ló đầu ra khỏi rạn san hô.
Cô nhìn những khối san hô nhỏ trước mắt, chắc là do số lượng nhiều nên cô cũng không nhìn thấy gì.
“Anh đi trước đi, thuyền ở phía ngoài rạn san hô, chắc là Mạnh Lam đang đứng ở boong thuyền chờ em, anh liếc mắt là có thể thấy.” Khương Chi nhìn Thi Liên Chu, nói nhỏ.
Thi Liên Chu mím chặt môi, đưa tay chạm vào khuôn mặt hơi lạnh của Khương Chi, trầm giọng: “Ở đây chờ anh.”
Khương Chi gật đầu, đeo bình oxy, lặn xuống lần hai, tránh khỏi đám người Yamaguchi.
Tốc độ của Thi Liên Chu rất nhanh, không bao lâu đã biến thành một chấm đen, bơi đi xa.
Khương Chi bơi trong nước, cô không theo kịp nên chỉ có thể từ từ rút ngắn khoảng cách.
...