Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 703




Người nhân viên vừa bị Mạnh Lam lườm một cái, lúc này vẫn chưa kịp bình tĩnh lại đã chạy vào khoang tàu.

“Bà chủ? Chúng ta lên đảo lúc này...” Mạnh Lam nhíu mày, anh ấy thấy lời của thuyền trưởng không phải không có lý, tổ chức Yamaguchi chính là một đám dã thú không có nhân tính. Nếu bị họ chú ý thì không phải là tin tốt lành gì.

Khương Chi nhìn những chiếc thuyền nối đuôi nhau ở phía xa, giọng nói có hơi lạnh lùng: “Phải nhìn một lần mới có thể c.h.ế.t tâm.”

Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.

Với khả năng bơi lội của Thi Liên Chu, ngay cả khi bị b.ắ.n thì anh cũng không thể bị nước biển nhấn chìm. Nhưng nếu anh đi thuyền trở về bờ, chưa kể liệu có bị người của tổ chức Yamaguchi phát hiện hay không. Sau khi quay lại thì chắc chắn anh sẽ tới ngôi nhà nhỏ kia để tìm Nguy Di.

Anh không về, người của tổ chức Yamaguchi cũng vẫn đang tìm người.

Ngoài lên đảo thì anh không còn đường nào khác để đi.

Vì vậy, cô nhất định phải đến đảo Naki một chuyến.

……

Đảo Naki không cách xa hiện trường vụ án lắm, khoảng nửa tiếng là đến.

Tuy nhiên, thuyền trưởng đã neo đậu con tàu cách bờ khoảng mười mét chứ không đi tiếp nữa, thay vào đó là lấy ra hai bộ đồ lặn đưa cho Khương Chi và Mạnh Lam, chỉ vào phía trước nói: “Phía này của biển có rạn san hô, tàu không thể đến gần được.”

Mạnh Lam bỗng nhiên trở nên ngơ ngác, cầm bộ đồ lặn gãi đầu.

Bảo anh ấy g.i.ế.c người thì dễ như trở bàn tay nhưng vấn đề là anh ấy không biết bơi.

Khương Chi nhìn ra được sự khó xử của Mạnh Lam, trực tiếp ra quyết định: “Anh cứ ở đây đợi, trông chừng chiếc thuyền đi”.

Mạnh Lam có chút do dự, lại nghe cô khẽ nói: “Hai người đó đều là người Nhật. Nếu vì sợ hãi tổ chức Yamaguchi mà bỏ chạy thì cho dù cứu được Thi Liên Chu nhưng chúng ta cũng không thể trở về được, hiểu không?”

Mạnh Lam nghe vậy thì cảm thấy việc mình ở lại đây cũng là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, lập tức gật đầu lia lịa.

DTV

Anh ấy nghiêm túc nói: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng chiếc thuyền! Cô cũng cẩn thận nhé!”

Khương Chi gật đầu, mặc đồ lặn, cẩn thận nhét s.ú.n.g và đạn vào thắt lưng rồi lặn xuống nước.

Ở đời trước cô là một người thích phiêu lưu mạo hiểm nên đã có chứng chỉ lặn và còn được đào tạo chuyên nghiệp. Nếu không thì cô cũng không dám xuống nước dễ dàng như vậy, vì lặn có một số nguy hiểm nhất định, không phù hợp với những người mới bắt đầu và không biết gì.

Cô vẫn nhớ mình mang thai nên không dám lặn quá sâu.

Như thuyền trưởng nói, khu vực biển này có những rạn san hô đẹp và hùng vĩ. Chúng trải dài dưới đáy biển giống như một khu rừng đầy màu sắc, còn có rất nhiều con cá xinh đẹp đang bơi lội trong đó.

Khương Chi bơi qua các khe hở trong rạn san hô, hướng về đảo Naki.

Cách bờ biển chỉ mười mấy mét nên rất nhanh thì cô đã đến nơi rồi.

Cô quay lại nhìn, nương theo ánh trăng, trong làn sương mờ ảo có thể xác định được con thuyền vẫn còn, hướng đi không bị lệch thì mới tháo kính lặn và mặt nạ thở oxy ra.

Đảo Naki không hổ danh là nơi nghỉ dưỡng dành cho những người giàu có. Bãi cát mịn sạch, bước trên đó như đang bước trên bông gòn. Từng hàng cây dừa thẳng tắp như những người lính đang canh gác. Nếu không phải do đêm tối quá dày đặc, có lẽ cô sẽ có hứng thú thưởng thức hơn.

Khương Chi cởi bỏ toàn bộ thiết bị lặn, cất giấu trong bụi cỏ gần cây dừa.

Cô kiểm tra lại s.ú.n.g ở thắt lưng, không có gì bất thường, mới vuốt lại mái tóc hơi ướt, xác định hướng đi, sau đó đi về hướng ngược lại với khu nghỉ dưỡng.

Khu nghỉ dưỡng đã bị người của tổ chức Yamaguchi chiếm giữ, Thi Liên Chu sẽ không ngu ngốc đến mức đi lên đó.

Đảo Naki rất lớn, cũng có rất nhiều nơi để ẩn náu, có vẻ như cô sẽ phải trải qua một cuộc sống náo nhiệt trên đảo.

Nghĩ đến đây, Khương Chi đột nhiên dừng bước, tay cũng đặt lên s.ú.n.g ở thắt lưng. Bởi vì ngay trước mặt cô, có một người đàn ông đang nằm trên bãi cát, nhìn vóc dáng chắc chắn là đàn ông.

Khương Chi nhìn thấy hắn ta nằm trên một tấm đệm, hai tay bắt chéo sau gáy, vẻ mặt nhàn nhã, liền biết hắn ta là một “người giàu có” đến đảo Naki nghỉ mát. Loại người này vẫn nên tránh xa thì hơn.

Cô từ từ lùi lại, chuẩn bị đi đường vòng rời đi.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn cô, dùng tiếng Nhật hỏi cô: “Cô là ai?”

Người đàn ông quay lưng về phía ánh trăng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình cao ráo, ngoại hình cũng không quá tệ. Một giọng nói dịu dàng như nước rơi vào tai, giống như có thể mê hoặc lòng người.

Trong lòng Khương Chi hơi nặng nề, cô suy nghĩ một lúc mới đáp: “Là du khách đến nghỉ mát.”

Cô cũng dùng tiếng Nhật. Bây giờ tình hình đang căng thẳng, người của tổ chức Yamaguchi sẽ đối xử đặc biệt hà khắc với người nước Hoa, cô có thể giả vờ là người Nhật. Tiếng Nhật của cô hơi kém nhưng chỉ cần nói ít lời thì sẽ không có sai sót.

Người đàn ông không biết có tin hay không, đứng dậy đi về phía Khương Chi.

Lông mày Khương Chi giãn ra, thể hiện vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Người đàn ông đi tới gần, mắt Khương Chi lóe lên một tia lạnh lùng. Cô ngửi thấy một mùi m.á.u tanh, tầm mắt nhìn thấy băng gạc quấn quanh eo người đàn ông.

Khương Chi liếc nhìn hắn ta, không biết nên nói bản thân may mắn hay xui xẻo, mới vừa đến đảo Naki đã gặp phải thủ lĩnh tổ chức Yamaguchi, Kiyoshi Oishi, người đã vây bắt Thi Liên Chu lần này.

Thuyền trưởng đã nói, thủ lĩnh của tổ chức Yamaguchi đã bị tấn công và trúng đạn.

Lúc này, người của tổ chức Yamaguchi đang tìm kiếm Thi Liên Chu, ai lại nhàn nhã nằm trên bãi biển ở đảo ngắm trăng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-503.html.]

Tuy người này bị thương nhưng trên người toát ra một luồng khí thế quen thuộc của người đứng đầu, nhất định thân phận không tầm thường. Nghĩ như vậy, cô đoán rằng người trước mặt ngoài Kiyoshi Oishi ra thì cô không thể nghĩ ra người thứ hai.

“Du khách sao?” Kiyoshi Oishi nhắc lại hai chữ này, ánh mắt lướt qua gò má Khương Chi, trong mắt không rõ có ý gì.

Khương Chi nhẹ nhàng gật đầu, những sợi tóc ướt đẫm bên má cô bị gió biển thổi bay lên: “Tôi xin phép cáo từ.”

Kiyoshi Oishi ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng lẫn trong gió biển mặn nồng, đôi mắt nâu của hắn ta nheo lại. Hắn ta vươn tay chặn đường Khương Chi, khẽ hỏi: “Cô gái xinh đẹp, không biết liệu tôi có thể mời cô uống một ly không?”

Khương Chi im lặng một lúc, nói với vẻ lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi từ chối.”

Ánh mắt Kiyoshi Oishi trở nên đầy ẩn ý.

Hắn ta nhìn Khương Chi quay người đi. Dưới ánh trăng, dáng người cô thon thả mảnh mai, mái tóc dài tung bay trong gió biển giống như một nàng tiên cá vừa bước ra khỏi biển, xinh đẹp đến mê hồn.

“Ha ha, khách du lịch sao?” Kiyoshi Oishi vuốt cằm, trong mắt lộ ra chút lạnh lùng và đùa cợt.

Khương Chi rời khỏi tầm nhìn của Kiyoshi Oishi, sắc mặt của cô cũng lạnh đi rõ rệt. Cô biết rõ đột ngột xuất hiện ở đảo Naki lúc này, lại không phải là người quen của Kiyoshi Oishi thì cô chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Nghĩ vậy, Khương Chi liền bước nhanh hơn, nhanh chóng chạy vào khu rừng trên đảo chưa được khai phá.

Cô đã học qua trinh sát và phản trinh sát. Nhưng Thi Liên Chu cũng không phải là kẻ ngốc, anh đã từng tham gia quân ngũ, có thể che giấu dấu vết của mình tốt hơn. Nếu không tổ chức Yamaguchi huy động nhiều người như vậy rồi mà đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người.

Đảo Naki có hơn một nửa là rừng hoang dã chưa được khai phá, bên trong chắc chắn không thiếu những động vật hung dữ.

Cô phải tránh những con vật này đồng thời tìm được Thi Liên Chu lại càng không dễ dàng.

Khương Chi đứng trong đám cỏ cao đến hai mét, xoa huyệt thái dương, cúi người xuống, buộc chặt ống quần một chút, để ngăn những con vắt hút m.á.u chui vào trong ống quần. Ngoài ra còn mua một số bình xịt chống côn trùng có mùi hăng từ cửa hàng hệ thống.

Sau khi chuẩn bị xong các biện pháp bảo vệ, cô lại lấy ra một chiếc đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt đi vào sâu trong rừng.

Đảo Saki có rừng cây rất lớn, những cây cao chót vót có dây leo xanh mọc đầy, trong đêm sương mù dày đặc có chút hương vị của “Cuộc phiêu lưu của Dorothy ở xứ sở thần tiên”. Tuy nhiên, đêm tối quá dày đặc, nếu người khác đi một mình thì chắc chắn sẽ sợ c.h.ế.t khiếp.

Trên đường đi, Khương Chi đã gặp ba con rắn độc, hai con thú hoang dã lớn không rõ tên.

Tuy nhiên, cô có kinh nghiệm dày dặn. Khi đi lại, cô dùng gậy gỗ mở đường, xua đuổi côn trùng. Lúc gặp thú lớn, cô ném ra một ít pháo hoa nên không gặp vấn đề gì.

Khi mệt mỏi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi đói bụng, cô ăn bánh mì và đồ hộp. Bất tri bất giác, trời đã tờ mờ sáng.

Khương Chi hít một hơi nhẹ, vì đang mang thai nên cô cũng không cố hết sức, tốc độ di chuyển trong rừng không nhanh lắm. Nhưng trên đường đi cô cũng phát hiện ra một số manh mối.

Chẳng hạn như một số cành cỏ bị bẻ cong một cách khó hiểu và một số vết máu.

Tất nhiên, điều khiến cô cảm thấy phấn chấn nhất không gì khác ngoài một mẩu t.h.u.ố.c lá trong vũng nước nhỏ, chính là loại t.h.u.ố.c lá mà Thi Liên Chu thường hút. Có vẻ như suy đoán của cô không sai, Thi Liên Chu thực sự đang ở đảo Naki!

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, uống vài ngụm nước, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục tìm kiếm Thi Liên Chu.

Lúc này, một con thằn lằn từ bụi rậm chui ra, vội vàng lao về phía xa.

Khương Chi cảnh giác đặt chai nước xuống, rút ra một con d.a.o găm.

Trên đảo không chỉ có cô, nếu b.ắ.n s.ú.n.g thì rất dễ bị lộ vị trí, sẽ bị phát hiện bởi người của tổ chức Yamaguchi. Nếu không cần thiết, tốt nhất vẫn nên không b.ắ.n súng.

“Xì xì... xì xì...”

Ngay khi Khương Chi nghe thấy âm thanh này, mồ hôi trên người cô lập tức chảy ròng ròng. Không còn nghi ngờ gì nữa, loại động vật có thể trườn trong bụi rậm và phát ra tiếng “xì xì” không gì khác ngoài loài bò sát có xương mềm, không có lựa chọn thứ hai.

Không chỉ vậy, có thể phát ra âm thanh lớn như vậy, có thể thấy kích thước của con rắn không hề nhỏ.

Trong đầu Khương Chi tự động hiện lên bộ phim “Mãng xà khổng lồ” mà cô đã xem ở đời trước. Sau khi đối chiếu với tình huống hiện tại, sắc mặt cô cũng trắng bệch vài phần. So với sư tử, hổ, sói, loài rắn m.á.u lạnh này từ góc độ thị giác càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Khương Chi hít một hơi thật sâu, những ngón tay thon dài của cô nắm chặt con d.a.o găm sắc bén.

Cuối cùng, tiếng “xì xì xì” biến mất nhưng một tiếng “sssss” dường như vang lên bên tai Khương Chi. Cô nín thở, từ từ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ngay lập tức, một cảm giác cực kỳ buồn nôn và sợ hãi dâng trào.

Trong bụi cỏ có một con rắn to bằng thùng nước đang nằm, thân hình của nó phủ đầy những đốm hoa văn màu xanh lá cây. Hai con mắt to như bóng đèn phát ra ánh sáng xanh lục, lưỡi dài trong không khí phát ra tiếng rít.

Con rắn này tuy không lớn bằng trong “ Mãng xà khổng lồ “ nhưng kích thước cũng không nhỏ, ít nhất cũng có thể nuốt chửng cô.

Khương Chi: Mình thật sự sẽ tiêu đời!

Cô tự nhận mình có thân thủ không tệ nhưng nếu phải đối mặt với con rắn to như vậy, có thể nói là không có cơ hội chiến thắng!

Mắt Khương Chi nhìn chằm chằm con rắn, bàn tay đang buông thõng bên hông khẽ động đậy. Cô hung hăng ném rượu hùng hoang mua từ cửa hàng về phía con trăn. Một tràng tiếng “xoảng xoảng” vang lên, mấy chai rượu hùng hoàng vỡ tan, từ đó tỏa ra mùi hăng nồng.

Con rắn há to miệng, le lưỡi, từ từ ngoe nguẩy thân mình rồi rút lui.

Khương Chi hít một hơi nhẹ, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Loài rắn có khả năng phân biệt mùi rất tốt, khứu giác nhạy bén, mùi kích thích của rượu hùng hoàng sẽ khiến rắn khó chịu. Cô đã dùng khá nhiều nên nó mới tự động rời đi.

Ngay lúc này, một cơn gió từ phía sau cô ập đến. Khương Chi hơi giật mình, vừa định vung d.a.o găm thì đã bị một vòng tay vẫn còn vương chút hơi lạnh ôm lấy.