Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 702








Cảng Okajima là một trong những cảng thương mại quốc tế lớn nhất của đất nước Nhật Bản.

Khi Khương Chi với Mạnh Lam đến cảng Okajima thì đã là 12 giờ đêm. Vì không muốn để cho nhóm Yamaguchi nghi ngờ, hai người quyết định giả mạo là người Nhật Bản, còn thay trang phục đặc trưng của đất nước Nhật Bản.

DTV

Mặc dù cảng Okajima đang là nửa đêm nhưng cảng vẫn sáng như ban ngày.

Những chiếc thuyền đánh cá lần lượt chở đầy hàng trở về. Thuyền phủ kín mặt biển. Ở bến tàu cũng có rất nhiều người, họ đều là người khuân vác đang chờ dỡ hàng.

Ngay khi thuyền cập bến thì lập tức công nhân ở bên tàu kéo đến.

Khương Chi lạnh lùng nhìn người đứng vây quanh ở bến tàu, nói với Mạnh Lam: “ Anh đi thuê một con thuyền đi.”

Mạnh Lam gật đầu, quay người đi làm.

Khương Chi đứng ở trong một góc quan sát. Mỗi khi có một con thuyền đánh cá quay lại vào bờ thì lập tức sẽ có một nhóm người Yamaguchi mặc đồ đen đến kiểm tra, ngay cả khoang chứa tôm cá cũng không tha.

Không khí ở cảng càng trở nên căng thẳng bởi vì có nhóm người Yamaguchi.

Khương Chi cụp mắt xuống, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lại.

Đến bây giờ cô cũng chỉ biết Thi Liên Chu biến mất khỏi bữa tiệc trên chiếc du thuyền, vị trí cụ thể như thế nào cũng không biết. Nhưng mà nhìn nhóm người Yamaguchi kiểm tra cẩn thận như vậy thì cô biết được rằng anh nhất định đã rơi xuống biển.

Biển rộng mênh m.ô.n.g như vậy thì cô nên đi tìm anh ở đâu?

Hô hấp của Khương Chi hơi khó khăn, n.g.ự.c chợt đau nhói.

Rất nhanh Mạnh Lam thuê được một chiếc thuyền và quay lại, theo sau anh ấy còn có một thuyền trưởng và một người phụ tá. Họ đều là người Nhật Bản chính cống.

Khi họ lên thuyền, nhóm người Yamaguchi lại đến nữa.

Cầm đầu nhóm người Yamaguchi là một người đàn ông thấp bé thô lỗ, vẻ mặt hung dữ: “Kiểm tra!”

Sắc mặt Mạnh Lam lạnh lùng, che chắn cho Khương Chi ở phía sau, để cho nhóm người Yamaguchi đi vào khoang thuyền kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, người đàn ông thấp bé thô lỗ hừ một tiếng, khẽ xua tay để cho họ rời đi.

Thuyền trưởng cong lưng cúi đầu mỉm cười, cúi người lẩn nữa đưa ra hai điếu thuốc rồi mới bắt đầu ra khơi. Người phụ tá cũng vội vàng nhổ neo. Con tàu nhanh chóng khởi hành, tạo ra một con sóng lớn trên mặt biển.

“Hai vị khách đều là người Trung Quốc phải không?” Lúc thuyền trưởng lái thuyền thì người phụ tá cũng không rảnh rỗi mà bận trò chuyện cùng với Mạnh Lam và Khương Chi.

Anh ta nói một chút tiếng Trung không xuôi, dù không chuẩn nhưng để hiểu thì cũng không có vấn đề gì.

Bọn họ dựa vào việc cho thuê thuyền để kiếm sống. Mỗi ngày đều chở khách du lịch đến Nhật Bản tham quan nên việc biết một chút ngôn ngữ của nước khác cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao đây cũng là bát cơm của họ.

Người phụ tá tiếp tục nói: “Rất hiếm có khách du lịch nào muốn ra khơi vào lúc tối muộn như thế này.”

Mạnh Lam liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, cười ngây ngô nói: “Bà chủ của tôi đã nghe nói về chuyện trên du thuyền hôm nay nên muốn đi xem nơi xảy ra chuyện một chút để hóng chuyện. Nghe nói các vị khách tham dự buổi tiệc hôm nay đều là những người giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu ở Nhật Bản các anh!”

Ánh mắt cẩn thận ban đầu của người phụ tá chợt thay đổi, cười nói: “Thì ra là vậy. Tôi còn tưởng rằng các anh có quen biết người Trung Quốc mà nhóm người Yamaguchi kia đang truy đuổi chứ. Tôi nói với các anh này đừng vì hóng chuyện cho vui mà bị nhóm người Yamaguchi bắt, họ sẽ lấy mạng các anh đấy!”

Nghe thấy chuyện có liên quan đến Thi Liên Chu, ánh mắt Khương Chi chợt lóe lên, đè xuống nhịp tim đang đập nhanh, dò hỏi: “Thật vậy sao, vậy cái người Trung Quốc đó cuối cùng thế nào?”

Người phụ tá cũng không nghi ngờ, vui vẻ hớn hở nói: “Có rất nhiều người hỏi nhưng mà tôi nghe nói là anh ta bị b.ắ.n rơi xuống biển. Người của nhóm Yamaguchi đang trục vớt ở vùng biển đó. Cũng không biết anh ta có còn sống hay không. Haiz, thật đáng thương.”

“Nhưng mà tôi cũng nghe nói ông chủ của băng đảng Yamaguchi đó cũng bị anh ta tấn công mà bị trúng đạn.”

Đầu óc Khương Chi trống rỗng nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt.

Mạnh Lam cũng nín thở: “Làm phiền các anh rồi, chúng ta đi đến vùng biển đó để nhìn xem.”

Nhân viên khẽ gật đầu cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Sự cố trên du thuyền đã gây ra ồn ào rất lớn nên bến tàu hôm nay nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều. Người đến xem náo nhiệt không chỉ có người Trung Quốc mà còn có rất nhiều người Nhật Bản. Dù sao người bình thường cũng muốn đến gần với thế giới của người có tiền hơn một chút.

“Bà chủ bình tĩnh đi. Ông chủ thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”

Mạnh Lam nhìn Khương Chi, thấp giọng an ủi. Nhưng trên thực tế thì ngay cả bản thân anh ấy cũng không dám bảo đảm tình huống hiện tại của Thi Liên Chu.

Khương Chi không nói gì, dùng sức nhéo thật mạnh vào lòng bàn tay và cố gắng kiềm chế cảm xúc không thể khống chế của mình, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”

Mạnh Lam gật đầu, thẳng thắn nói: “Người của hội Tam Hợp cũng đang tìm kiếm ở vùng biển đó. Có lẽ họ đã tìm thấy ông chủ rồi, bà chủ yên tâm đi! Hôn lễ đều đã được chuẩn bị xong rồi, ông chủ là chú rể nên chắc chắn không thể vắng mặt được phải không?”

Khương Chi đứng trên ở boong tàu, nhìn biển đang tấp nập ở nơi xa, trong lòng có chút rối bời.

Cô sợ kết cục của Thi Liên Chu sẽ đến sớm, cũng sợ rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy anh nữa.

Con thuyền chạy được nửa đường trên mặt biển thì người phụ tá đã gói cho Khương Chi và Mạnh Lam một chút sashimi. Nhưng mà vừa nhìn thấy chỗ sashimi đó trên đĩa, trong n.g.ự.c của Khương Chi chợt cảm thấy cuồn cuộn. Cô bám vào hàng rào chắn mà nôn mửa.

Mạnh Lam sửng sốt: “Bà chủ! Cô không khỏe sao? Có chuyện gì vậy?”

Người phụ tá dường như đã quen với những chuyện như thế này, cười nói: “Không sao đâu, vị khách này chỉ bị say tàu thôi. Người nước ngoài đến du lịch nước chúng tôi, khi đi thuyền đều sẽ xảy ra chuyện này. Rất bình thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-502.html.]

“Say tàu ư?” Vừa nghe đến thì Mạnh Lam cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ấy cũng biết rằng có một số người sẽ bị say tàu.

Khương Chi nhận lấy khăn giấy trong tay Mạnh Lam lau miệng. Cô không nhìn đĩa sashimi kia nữa nhưng trong mắt lại có cảm xúc thật vi diệu.

Cô không bị say tàu, ít nhất là kiếp trước cô không bị say tàu.

Hơn nữa cô vừa mới nhìn thấy đĩa sashimi kia thì mới có cảm giác buồn nôn, rồi cô nhớ lại chu kỳ kinh nguyệt của mình. Tình huống này có chút kỳ lạ, dù cô chưa tự mình trải qua bao giờ nhưng hẳn cũng đã hiểu đại khái rồi.

Khả năng cao là cô đã ‘trúng thầu’ rồi, mang thai.

Nhưng mà tình huống này cũng đã được dự đoán từ trước. Dù sao sau khi cô và Thi Liên Chu ở bên nhau, cả hai cũng chưa từng có bất kỳ biện pháp phòng tránh nào nên mang thai là chuyện đương nhiên. Chỉ là bọn họ vẫn luôn bận rộn nên không nghĩ đến vấn đề này.

Khương Chi dùng tay vuốt ve bụng nhỏ của mình, trong mắt cô có một tia sáng nhỏ.

“Bà chủ?” Mạnh Lam nhìn thấy Khương Chi có chút ngây ngẩn, không khỏi hạ giọng gọi lớn.

Khương Chi mím môi, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra một chút manh mối: “Tôi đi vào WC.”

Trên thuyền có một phòng riêng dùng để đi WC, hẳn là chỗ chuyên dùng cho khách, cho nên bên trong khá sạch sẽ, cũng không có mùi gay mũi. Khương Chi lấy que thử thai mua từ trung tâm thương mại để trực tiếp xác minh suy đoán của mình.

Hai phút sau.

Khương Chi nhìn que thử thai hiện lên hai vạch, nhất thời cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân thực sự có một mối quan hệ với thế giới này. Như bản thân cô đã nói, cô đã hoàn toàn trở thành người chơi trong trò chơi nên không có khả năng rời bỏ tất cả.

Đúng vậy, cô thật sự có thai rồi.

Khương Chi vuốt bụng nhỏ của mình mà cảm thấy thật kỳ lạ. Tuy rằng cô đã là mẹ của bốn đứa trẻ nhưng cô không chăm sóc tụi nhỏ kể từ khi chúng sinh ra nên cô không có trải nghiệm cảm giác làm mẹ từ đầu đến cuối.

Khương Chi nhìn ra biển khơi mênh mông, niềm vui nhỏ nhoi vì mang thai của cô bỗng chốc tan biến.

Cha của đứa trẻ vẫn chưa được tìm thấy.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng của Mạnh Lam: “Bà chủ! Chúng ta sắp đến rồi!”

Khương Chi thu lại cảm xúc của mình, đi ra ngoài. Khi họ tiếp tục tiến đến gần liền thấy những ánh sáng lập lòe dần xuất hiện trên biển khơi đen ngòm. Thần kinh của cô cũng căng lên theo những ánh sáng mờ ảo đó.

“Các anh nhìn kìa, những ánh sáng kia đều là thuyền đánh cá! Ngoài những người như chúng ta đến đây hóng chuyện, còn lại đều là người của tổ chức Yamaguchi. Chúng ta chỉ nên ở đây ngắm nhìn thôi, nếu đến gần hơn sẽ bị người của tổ chức Yamaguchi phát hiện.”

Thuyền trưởng bước ra khỏi buồng lái, lấy khăn quàng trên cổ mà lau mồ hôi trên trán, bày ra vẻ mặt không muốn đến gần hơn nữa. Điều này cũng dễ hiểu, người Nhật bản địa nào lại không sợ tổ chức Yamaguchi, một tổ chức tội phạm khét tiếng chuyên đốt phá cướp bóc chứ?

Họ dám đến đây cũng chỉ vì có nhiều người cũng tới giống như họ.

Khương Chi không nói gì, cô đứng trên boong tàu, cúi đầu nhìn mặt biển êm đềm, rũ mắt nói: “Vùng biển này có loài cá nguy hiểm nào không? Nếu rơi xuống biển, có thể sống sót không?”

Thuyền trưởng suy nghĩ một lúc, nói: “Khu vực này không có loài cá nguy hiểm nào, nhưng người Hoa kia bị bắn, không biết mùi m.á.u có thể thu hút những con cá ăn thịt lớn hay không? Chuyện này khó mà nói được.”

Nhân viên đi cùng thuyền trưởng thì thầm một câu: “Nhìn bộ dạng tìm người điên cuồng của tổ chức Yamaguchi như vậy. Dù có tìm thấy thì người kia cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, thà c.h.ế.t trong biển còn hơn, đỡ phải chịu tra tấn.”

Khương Chi giật mình, khóe môi khẽ mím lại.

Mạnh Lam cau mày, liếc nhìn người nhân viên với ánh mắt cảnh cáo. Người đó lập tức co rúm lại, một lúc lâu không dám lên tiếng.

“Gần đây có đảo nào có thể lên bờ không? Chúng ta ở đó mấy ngày rồi đi.” Khương Chi nói với giọng điệu rất bình thản.

Kỹ năng bơi lội của Thi Liên Chu không tệ, anh liều lĩnh nhảy xuống biển thì chắc chắn đã tính toán xong đường lui. Cho dù được thuyền đánh cá cứu hay bị dòng nước cuốn đến đảo gần đó đều là khả năng có thể xảy ra.

Miễn là tổ chức Yamaguchi không tìm thấy anh trong một ngày, điều đó có nghĩa là Thi Liên Chu vẫn an toàn.

“Đảo?” Thuyền trưởng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Gần đây có một hòn đảo, nhưng nơi đó dành cho quý tộc vui chơi. Ban đầu du thuyền gặp nạn cũng định đến hòn đảo đó nhưng đột nhiên đổi hướng không đi nữa”.

Khương Chi ánh mắt lóe sáng: “Ồ?”

“Đảo Naki (Nakishima) đó, phong cảnh rất đẹp, còn có một khu vực san hô lớn, nơi đó nổi tiếng với việc câu cá ngừ vây xanh và cá ngừ đại dương. Trên đảo còn có bảo tàng thiên nhiên, khu nghỉ dưỡng và chuồng ngựa, những người giàu có rất thích đến đó chơi.”

Khi nói về đảo Naki, ánh mắt của người bạn cũng không khỏi lộ ra vẻ thèm thuồng.

Khương Chi nhắm mắt lại, gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi đảo Naki.”

Vì đảo Naki là hòn đảo duy nhất gần đó, cũng là nơi du thuyền ban đầu định đi, nên rất có thể Thi Liên Chu sẽ đặt chân đến đó. Dù sao thì ai có thể ngờ rằng người rơi xuống biển lại tự nguyện chạy đến đảo Naki chứ?

Thuyền trưởng nhìn Khương Chi, do dự nói: “Tôi nghe nói người của tổ chức Yamaguchi đã chiếm đóng khu nghỉ mát trên đảo Naki, cô đừng nên qua đó.”

Trong lòng ông ta nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào tay người của tổ chức Yamaguchi sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Cô chỉ là đến du lịch, nếu bị đám người đó chú ý thì chỉ sợ nửa đời sau sẽ bị hủy hoại.

Khương Chi mỉm cười: “Không sao.”

Thuyền trưởng thấy cô kiên quyết như vậy đành thở dài rồi quay lại tiếp tục lái thuyền.