Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 701






Anh ấy lợi dụng bóng tối ẩn lấp, đi đến sát bên cửa sổ, trong phòng tối tăm không có ánh sáng, dưới tình huống như vậy vội vàng xông vào thật sự không an toàn, nhưng vì muốn điều tra rõ ràng, anh ấy cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Khương Chi cũng nhìn thấy sự tối tăm trong nhà, cô cau mày, nhẹ nhàng nhảy vào trong sân giống như một con mèo nhỏ.

DTV

Cô vươn tay giữ lấy Mạnh Lam đang chuẩn bị bước vào, ngón tay chỉ lên trên, nhỏ giọng nói: “Đi tầng hai.”

Tầng 1 rộng mở, dễ dàng bị tóm gọn, nếu như có thể từ tầng 2 hoặc gác xép lẻn vào, cũng có thể giảm bớt sự phòng ngự của người ở trong nhà.

Mạnh Lam gật đầu, nhưng muốn đi lên tầng 2 cũng không dễ dàng.

Hai người đi vòng ra sân sau, ngay cả cái thang cũng không thấy đâu.

Khương Chi hơi cúi người, từ trong bụi cỏ nhặt lên một sợi dây thừng, lúc Mạnh Lam cầm lấy thì rất sửng sốt, vừa rồi anh ấy cũng kiểm tra kỹ rồi, cũng không thấy có sợi dây thừng nào ở đó mà.

Tuy nhiên, trong tình huống khẩn cấp nên anh ấy cũng không để ý nhiều như vậy.

Mạnh Lam cực kỳ quen tay, dễ dàng dựa vào cái cây trong sân để cố định sợi dây thừng, hai người trèo lên tầng hai, ngồi xổm xuống bên cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh sáng.

Khương Chi không dám mở cửa sổ, chỉ có thể áp tai vào bên cửa sổ, im lặng lắng nghe tiếng động bên trong.

Mạnh Lam lại cẩn thận quan sát trong đêm tối, giúp Khương Chi kiểm tra động tĩnh xung quanh.

Trong phòng.

“Xuân Nại (Haruna), người liên lạc đã đến chưa?”

Khi Khương Chi nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông thì thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng lại.

Tuy nhiên cô cũng không dám liều lĩnh lao vào, bởi vì sau đó lại có một giọng nói khác vang lên, chính là người phụ nữ Nhật Bản có vẻ mặt cảnh giác vừa mở cổng lúc nãy.

Tại sao Nguy Di lại có quan hệ với một người phụ nữ nước Nhật chứ?

Đúng vậy, người đang nói chuyện trong phòng không ai khác chính là thủ lĩnh hội Tam Hợp, Nguy Di.

Giọng nói của Nguy Di vẫn khá bình tĩnh, cô thầm nghĩ có lẽ Thi Liên Chu cũng không xảy ra chuyện gì.

Sau đó giọng nói của người phụ nữ tên Xuân Nại đến từ Nhật Bản kia vang lên, nhưng cô ấy dùng tiếng Trung trả lời cực kỳ lưu loát: “Chủ nhân, tôi đã liên lạc với các cấp dưới ở nước Nhật rồi, đang cố gắng hết sức để tìm kiếm ở cảng, tuy nhiên một nhóm người bang phái Yamaguchi đang điều tra sát nút, chúng ta không thể gây động tĩnh quá lớn, nếu không một khi bị phát hiện, chỉ e chủ nhân cũng khó có thể thoát khỏi.”

Cô ấy vừa nói xong, bên trong phòng liền truyền đến tiếng nói giận dữ của Nguy Di: “May mắn thoát khỏi? Đã một ngày rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được người, làm sao tôi còn có mặt mũi để rời khỏi đây? Ra lệnh cho người của chúng ta dốc hết sức tìm kiếm, không thể chậm trễ hơn nữa!”

Nói xong, Nguy Di lại bắt đầu liều mạng ho khan.

Xuân Nại thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chủ nhân đừng lo, tôi sẽ truyền lời xuống dưới. Nhưng mà xem ra chỗ này đã không còn an toàn nữa, chủ nhân vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Nguy Di đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đám Yamaguchi c.h.ế.t tiệt!”

Khương Chi nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong phòng, m.á.u trên môi đã hoàn toàn rút đi.

Cô biết đối tượng của cuộc tìm kiếm cứu nạn toàn diện mà Nguy Di nhắc đến nhất định là Thi Liên Chu.

“Cốc cốc cốc ——” Tiếng gõ cửa sổ vang lên, trong đêm khuya tĩnh lặng cực kỳ rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-501.html.]

Sắc mặt của Xuân Nại đột nhiên thay đổi, lập tức rút s.ú.n.g ở bên hông ra, đứng trước mặt bảo vệ cho Nguy Di, đôi mắt dán chặt về phía cửa sổ.

“Nguy Di!” Khương Chi cũng không hề do dự, gọi tên Nguy Di.

Nguy Di ôm ngực, vẻ mặt có chút sửng sốt, vô thức nói: “Chị dâu?”

Nói xong, anh ấy lập tức nói với Xuân Nại: “Nhanh, nhanh đi mở cửa sổ, để cho chị dâu vào trong, đi nhanh lên!”

Xuân Nại nghe được là người phe mình, cũng không dám chậm trễ, gật đầu, nhanh chóng chạy đi mở cửa ban công tầng hai.

Cô ấy nhìn hai người xa lạ trước mặt thì vẫn không dám thả lỏng, sau khi mở cửa sổ xong, lập tức cầm s.ú.n.g quay lại bên cạnh Nguy Di, nếu như Khương Chi và Mạnh Lam dám làm ra hành động gây nguy hiểm gì thì cô ấy sẽ lập tức nổ súng.

Khi Nguy Di nhìn thấy Khương Chi, trong mắt liền hiện lên vẻ áy náy, sau đó nói: “Chị dâu, sao chị lại đến đây?”

Khương Chi cũng không phải đến để ôn chuyện với Nguy Di, cô liếc nhìn băng gạc vẫn còn đẫm m.á.u trên n.g.ự.c anh ấy, hít một hơi thật sâu: “Hiện tại tình huống của Thi Liên Chu sao rồi? Anh ấy ở cảng?”

Nguy Di giật mình, lúc này mới phát hiện ra Khương Chi đã đứng ở cửa sổ được một lúc lâu rồi.

Anh ấy bị thương, trong lòng lại lo lắng sự an toàn của Thi Liên Chu, trong lúc nhất thời bị cảm xúc ảnh hưởng lý trí, không phát hiện ra có người đứng ngoài cửa sổ, nếu như là ở Hồng Kông, xảy ra loại chuyện như vậy thì cũng đủ để anh ấy c.h.ế.t 1000 lần rồi.

Nguy Di nói: “Thi Liên Chu đang ở bến cảng, du thuyền của chúng tôi bị người mai phục.”

Anh ấy cũng biết việc bây giờ rất khẩn cấp, cho nên kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra hôm nay.

Sau khi Khương Chi nghe xong, chỉ cảm thấy m.á.u trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ thành băng, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng.

Thi Liên Chu và Nguy Di đến Nhật Bản thật sự là đi trả thù tổ chức Yamaguchi, kế hoạch của hai người vô cùng bí mật, đã xử lý được mấy nhóm người của hội Oishi, đã g.i.ế.c được mấy trăm người.

Đại Thạch Thanh Tư (Kiyoshi Oishi) cực kỳ tức giận, tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Sau khi bọn chúng điên cuồng tìm hiểu, cuối cùng đã tìm được một sơ hở của Nguy Di và Thi Liên Chu.

Hôm nay Thi Liên Chu và Nguy Di chuẩn bị tham gia một bữa tiệc trên du thuyền, trong số những người tham dự có cả Kiyoshi Oishi, lúc Khương Chi gọi điện thoại đến, đúng là lúc hai người họ chuẩn bị xuất phát, nhưng mà bọn họ lại bị người theo dõi.

Từ lúc hai người ra khỏi khách sạn đã bắt đầu bị đuổi giết, anh ấy bị trúng đạn, Thi Liên Chu thì lấy thân làm mồi, dụ đám sát thủ kia đến bữa tiệc trên du thuyền.

Ngày hôm đó những người tham gia bước tiếp trên du thuyền đều là những người có m.á.u mặt trong giới thượng lưu, những gia tộc có quan hệ với hoàng gia của đất nước Nhật Bản, chuyện sát thủ của tổ chức Yamaguchi phá hỏng bữa tiệc đang trở thành một tin tức chấn động trong nước.

Nhưng mà Thi Liên Chu cũng mất tích.

Môi Nguy Di hơi trắng bệch, cả người đều run rẩy, cũng không biết là vì lo lắng cho Thi Liên Chu hay là do mất m.á.u quá nhiều, vẫn luôn không ngừng run lên: “Tôi đã liên lạc với tổng bộ cũ của hội Tam Hợp đóng quân ở Nhật Bản, nhất định sẽ tìm được Thi Liên Chu.”

Xuân Nại cắn môi, cô ấy có lần nào thấy dáng vẻ như vậy của Nguy Di chứ?

Khương Chi xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, từ trong túi lấy ra một ít thuốc chữa thương đưa cho Xuân Nại, nói: “Cô bôi thuốc cho anh ấy đi.”

Xuân Nại cầm lấy thuốc, sau đó nghe được Khương Chi hỏi: “Ở cảng nào?”

Nguy Di sửng sốt, đôi môi không có chút m.á.u hơi run rẩy, khó khăn mới thốt ra được mấy chữ.

“Eo biển Thanh Cốc (Eo biển Kiku), cảng Cương Đảo (cảng Okajima).”