Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 700




Cái c.h.ế.t của cậu bé có mối quan hệ liên quan mật thiết với sự nghiệp của mình.

Dư luận, dù đặt ở thời đại nào cũng là một thứ vũ khí sắc bén, có thể g.i.ế.c người không thấy máu.

Từ lâu Tưởng Nguyên Trinh đã nhìn thấu tình cảm của Tiểu Qua dành cho Thi Nam Châu, chị họ và em họ, lại còn là hai ngôi sao nổi tiếng, một khi vụ bê bối khủng khiếp này được công bố cho toàn dân, sẽ giống như một cơn sóng lớn khó có thể ngăn chặn.

DTV

Lời đồn giống như mãnh hổ.

Sự nghiệp của Thi Nam Châu đứng trên bờ vực sụp đổ, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.

Mà Tiểu Qua cũng cảm thấy đau khổ không kém, lúc đó cũng là lúc Nguy Di bị lừa bắt, Thi Liên Chu đi đến cứu viện, sau đó tin tức về cái c.h.ế.t của anh được truyền về, đối với Tiểu Qua, cái c.h.ế.t của ba chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

Cậu bé cũng không giải thích thêm gì nữa, nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng trong sự thỏa mãn của tất cả mọi người.

Sau khi Tiểu Qua chết, Tưởng Nguyên Trinh không hề quan tâm đến Tiểu Diệu nữa, không ai cung cấp cho cậu bé ba bữa một ngày, cuối cùng cậu bé bị c.h.ế.t đói trong phòng.

Cho đến lúc Tiểu Diệu c.h.ế.t thì cả gia đình họ không ai còn sống.

Cả người Khương Chi khẽ run lên, cố đè nén nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.

Cô rất sợ mọi chuyện sẽ diễn ra giống như những gì mà Thôi Tử Tiện đã nói, tất cả mọi người đều sẽ đi theo vận mệnh trong sách đã sắp đặt, nếu thực sự có ngày đó thì chỉ sợ cô sẽ không chịu nổi.

“Bà chủ, bà sao vậy? Không sao chứ?” Mạnh Lam ngồi bên cạnh Khương Chi, nhận thấy sự run rẩy của cô, có chút lo lắng hỏi, họ sắp đến nước Nhật rồi, nếu như bà chủ lại xảy ra chuyện gì thì anh ấy cũng không biết nên nói với ông chủ như thế nào nữa.

Khương Chi lấy tay che mặt, đè nén nỗi sợ trong lòng, lắc đầu nói: “Không sao, anh nói cho tôi nghe một chút về bang phái Yamaguchi đi.”

Mạnh Lam gật đầu, nói cho cô nghe một số tin tức quan trọng.

Bang phái Yamaguchi ở Nhật Bản ban đầu được thành lập với 50 công nhân bốc vác ở bến tàu, có lịch sự phát triển hàng trăm năm, đến hiện tại đã có hơn 20.000 thành viên, là một bang phái bạo lực cực kỳ hùng mạnh.

Lão đại của bang phái Yamaguchi là Kazuo Watanabe, phía dưới còn có hội trưởng, trưởng nhóm,.....quản lý ba chi nhánh lớn.

Các thành viên cốt lõi trong tổ chức này cực kỳ trung thành với tổ chức, gần như đạt đến mức chỉ cần ra lệnh sẽ lập tức thực thi.

Mạnh Lam quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: “Người tấn công bà chủ lần trước chính là Oishi Kiyoshi, hội trưởng hội Oishi trực thuộc bang phái Yamaguchi, lần này ông chủ và anh Nguy đến đây để tìm Oishi Kiyoshi.”

“Oishi Kiyoshi?” Khương Chi cau mày nói.

“Bà chủ cũng đừng quá lo lắng, thân thủ của ông chủ và anh Nguy cực kỳ tốt, không nói lấy một địch trăm, nhưng muốn bình an vô sự thoát khỏi đây cũng không thành vấn đề, hơn nữa cô còn không tin trí tuệ của ông chủ sao?”

Cái tên hũ nút Mạnh Lam này, khi nhắc đến Thi Liên Chu thì vẻ mặt lại cực kỳ tin tưởng.

Khương Chi nhìn Mạnh Lam, Trong lòng có chút xúc động khi nghĩ đến cái kết trong tiểu thuyết, lúc anh ấy liều c.h.ế.t vì Thi Liên Chu.

Kẻ sĩ c.h.ế.t vì người tri kỷ.

Tình nghĩa của Thi Liên Chu với Mạnh Dần và Mạnh Lam cực kỳ sâu sắc, quan hệ giữa hai bên đã không còn là mối quan hệ giữa cấp trên cấp dưới đơn giản như vậy, mà đã biến thành những người đồng đội, anh em thực sự, những người tuyệt đối tin tưởng vào nhau.

Nói vậy thì xét về phương diện tình bạn, Thi Liên Chu cũng không phải là người cô đơn, bên cạnh anh ấy có những người bạn đáng tin cậy đều có thể dựa vào.

Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đặt chân lên Nhật Bản rồi.

Trong số đám đông thì Mạnh Lam và Khương Chi cũng được coi là rất cao, thoạt nhìn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-500.html.]

Khương Chi đến đây cũng không thông báo cho Thi Liên Chu, hiện tại anh ấy đang bị bang phái Yamaguchi nhắm đến, tốt hơn hết là nên bớt lộ diện lại, may mà Mạnh Lam biết chỗ ở tạm của Thi Liên Chu và Nguy Di, có thể trực tiếp dẫn cô đến đó.

Bây giờ cô chỉ mong hai người họ an toàn, không xảy ra chuyện gì là được.

Mạnh Lam không nói được ngôn ngữ của nước Nhật, may mà cô vẫn có thể giao tiếp được mấy câu, nếu không việc đi nhờ xe cũng là một chuyện rất rắc rối.

Phố Aomori (phố Thanh Sâm).

“Hai người họ ở đây?” Khương Chi nhìn ngôi nhà nho nhỏ chật chội trước mắt thì có chút khó hiểu, như vậy không giống phong cách của Thi Liên Chu, anh ấy là người thích hưởng thụ, thật sự có thể nhượng bộ ở một nơi như này sao?

Hơn nữa Nguy Di cũng không giống người sẽ nhượng bộ như vậy, hai ông lớn này đồng ý ở đây đã nằm ngoài dự đoán của cô.

“Ông chủ nói là ở đây.” Mạnh Lam gãi đầu, mặc dù anh ấy cũng cảm thấy có chút khó tin.

Khương Chi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đi gõ cửa, cẩn thận một chút.”

Cô cũng không quên sự hỗn loạn trước khi Thi Liên Chu cúp điện thoại, có lẽ là đã bị người của bang phái Yamaguchi nhận ra.

Mạnh Lam gật đầu, lấy s.ú.n.g từ thắt lưng ra, lên đạn rồi chậm rãi đến gần, gõ lên cánh cửa của ngôi nhà nhỏ.

Khương Chi cũng ẩn mình trong bóng tối, quan sát động tĩnh trong nhà nhỏ, hiện giờ đã là đêm khuya, không phải thời điểm thuận lợi để đến chơi, cô chỉ có thể cầu nguyện Thi Liên Chu và Nguy Di vẫn chưa rời khỏi nơi này.

Không lâu sau, trong phòng vang lên một giọng nói: “Ai vậy?”

Nghe được giọng nữ nhẹ nhàng quyến rũ này, sắc mặt của Khương Chi và Mạnh Lam đều thay đổi.

Không nói đến Thi Liên Chu và Nguy Di đều không phải là người ham mê sắc đẹp, cho dù hai người họ không phải thì cũng không thể nào đến tận Nhật Bản để tìm bạn gái được, nếu không thì nhân phẩm của hai người họ cũng chẳng ra gì.

Phản ứng đầu tiên của Khương Chi không phải là nghi ngờ, mà là lo lắng.

Thi Liên Chu và Nguy Di chắc chắn đã rời khỏi đây.

Mạnh Lam cũng nghĩ tới vấn đề này, anh ấy nhanh chóng lui xuống bên cạnh của Khương Chi, hai người đứng trong bóng tối nhìn người từ trong nhà bước ra.

Đó là một người phụ nữ mặc kimono truyền thống của Nhật Bản, dáng người đẫy đà, chỗ lên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo, trên mặt của cô ta là lối trang điểm độc đáo của các geisha nước họ, trông có vẻ hơi kỳ lạ trong đêm tối.

“Ai vậy?”

Người phụ nữ nói tiếng Nhật Bản, đứng ở bên cánh cổng gỗ nhìn ngó xung quanh.

Sắc mặt của cô ta dần dần cảnh giác, lập tức đóng cửa gỗ lại, đôi chân đi guốc gỗ vội vàng chạy trở vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, bên trong còn truyền ra âm thanh khóa cửa.

Trong mắt Mạnh Lam lóe lên sự lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, có vấn đề.”

Trong lòng Khương Chi cũng trầm xuống, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Chúng ta phải thăm dò một chút.”

Cách cư xử của người phụ nữ đó rất kỳ lạ, không giống như những người bình thường, có lẽ cô gái đó là mai phục được bang phái Yamaguchi sắp xếp ở đây, dùng để đánh lạc hướng mọi người, cô nhất định phải xác định xem liệu Thi Liên Chu và Nguy Di có ở trong đó hay không.

“Bà chủ, cô ở lại chỗ này, để tôi đi xem!” Mạnh Lam nói xong, cũng không đợi Khương Chi phản ứng lại, đã nhanh nhẹn đi về phía ngôi nhà nhỏ kia, Khương Chi mím môi, cả người đều trở nên căng thẳng.

Thân thủ Mạnh Lam nhanh nhẹn, hai tay bám vào bức tường cao bằng nửa người, nhẹ nhàng lấy đà nhảy vào trong sân.