Thì ra cuộc sống tốt đẹp ban đầu của anh và Khương Chi đã bị người đó phá hoại, nếu có thể, sau khi gặp mặt anh ấy thật sự muốn đánh người đó một trận.
Trần Bán Tiên cũng không để mọi người chờ quá lâu, chẳng mấy chốc, Mạnh Lam đã dẫn người về.
“Bà chủ, đây là ai vậy??” Trần Bán Tiên thở hổn hển, hơi khó hiểu mà nhìn Khương Chi.
Bây giờ ông ấy được xem như là nhân viên của Khương Chi, mặc dù tính chất có chút đặc biệt, nhưng tóm lại thì gọi một tiếng bà chủ cũng không có vấn đề gì.
Khương Chi hít sâu một hơi, nói: “Vào thư phòng đi.”
Cô đưa Thôi Tử Tiện và Trần Bán Tiên vào thư phòng rồi nói với Trần Bán Tiên: “Ông nhìn anh ấy đi, có phải anh ấy cũng là ‘khách từ bên ngoài’ giống như tôi không?”
Nghe vậy, đôi mắt của Trần Bán Tiên gần như bật ra khỏi hốc mắt, ông ấy quay lại nhìn Thôi Tử Tiện rồi quan sát anh ấy từ trên xuống dưới, còn muốn cố gắng nhìn thấu anh ấy từ trong ra ngoài.
Vẻ mặt Thôi Tử Tiện hơi lạnh lùng, anh ấy nhìn Trần Bán Tiên với ánh mắt hơi u ám.
“Lạ, lạ.” Trần Bán Tiên chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh Thôi Tử Tiện hai vòng, lại lắc đầu lẩm bẩm nói không hiểu.
Khương Chi cau mày: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Lát nữa cô còn phải đến nước Nhật, cho nên không có nhiều thời gian nói chuyện quanh co với Trần Bán Tiên.
Khóe miệng Trần Bán Tiên giật giật, ông ấy nói: “Bà chủ, tôi không nhìn thấu được vị đồng chí này, nhưng nhìn mặt thì cậu ấy có tướng đoản mệnh, có thể sống đến bây giờ đã là một việc lạ, tôi không thể phân biệt rõ, nhưng cậu ấy cũng không phải ‘khách từ bên ngoài’ gì đó.”
“ ‘Khách từ bên ngoài’ có số mệnh đặc biệt, có một người giống như bà chủ đã là không thể tưởng tượng được rồi, không thể nào còn có người khác.”
Trần Bán Tiên vừa nói vừa vẫy vẫy tay, vẻ mặt chắc chắn.
Khương Chi cau mày nói: “Chẳng lẽ không có cách nào biến anh ấy thành ‘Khách từ bên ngoài’, để anh ấy đến từ đâu thì về lại nơi đó sao?”
Sau khi nghe những lời vô nghĩa không đâu vào đâu này, khóe miệng Trần Bán Tiên co giật nhanh hơn, chỉ có bà chủ của ông ấy mới có thể nói ra được những lời không thể tin được như vậy.
Ông ấy không nhịn được mà nói: “Số mệnh của mỗi người đều đã được định trước, sao có thể muốn đổi thì đổi được chứ?”
Thôi Tử Tiện nghe thấy lời này, trong lòng không thể rõ vui hay buồn, vô cùng phức tạp.
Thôi Tử Tiện không biết rằng nếu mình không thể quay lại, anh ấy vẫn phải nhìn Khương Chi yêu người giấy trong sách, hoặc nhìn Khương Chi bước vào bánh xe định mệnh, cuối cùng dần dần đi vào con đường chết, bây giờ anh ấy thoáng nghĩ đến những điều này cũng đã cảm thấy tim đau như cắt.
Khương Chi xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lúc trước ông gọi hồn cho tôi là bởi vì tôi ly hồn, vậy ông có thể làm anh ấy ly hồn được không?”
Nếu linh hồn của Thôi Tử Tiện rời khỏi thân thể của anh ấy thì có khả năng cao sẽ quay trở lại thế giới ban đầu, chuyện này cũng có thể xem là một cách.
“Ly hồn?” Trần Bán Tiên vuốt cằm lẩm bẩm tự nói, ông ấy trầm tư một hồi lâu mới trịnh trọng nói: “Cũng không phải là không thể, vị đồng chí này có khuôn mặt tướng đoản mệnh, nói không chừng c.h.ế.t rồi thì có thể ly hồn.”
Ông ấy vừa nói lời này, trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện, nếu thật sự chỉ có cái c.h.ế.t mới được xem là phương pháp, vậy thì không hề an toàn.
Ngay cả Trần Bán Tiên cũng không thể đảm bảo rằng linh hồn sau khi c.h.ế.t thực sự có thể trở lại thành công hay không, cũng có thể cơ thở đã chết, người cũng sẽ chết, linh hồn không còn nữa, đương nhiên, đây cũng xem như là phương pháp quyết tuyệt nhất, giống như cách làm kéo cô nhảy lầu của Thôi Tử Tiện vậy.”
Thôi Tử Tiện chỉ hơi nhướng mày trước cách nói như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giống như anh ấy không hề quan tâm đến việc mình có c.h.ế.t hay không.
Trần Bán Tiên liếc nhìn Thôi Tử Tiện một cái rồi lẩm bẩm: “Tôi không có bản lĩnh khiến người khác ly hồn đâu.”
“Xem ra chỉ khi tôi c.h.ế.t rồi, thì mới có thể trở về.” Thôi Tử Tiện nhún nhún vai, giọng nói hơi khàn khàn, trong giọng nói mang theo ý cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-498.html.]
Khương Chi xua tay với Trần Bán Tiên, người đang có chút tò mò: “Ông về trước đi.”
Trần Bán Tiên nhận thấy bầu không khí hơi nặng nề, ông ấy không dám hỏi thêm câu nào nữa, gật đầu rời khỏi thư phòng.
“Người bên trong là ai?” Trần Bán Tiên thấy Mạnh Lam đứng ở cửa thì không nhịn được tò mò mà hỏi.
Mạnh Lam mím môi, anh ấy không thèm nhìn Trần Bán Tiên, lại trở về hình thường đầu gỗ như lúc trước.
“Xì, không nói thì không nói, anh mau đưa tôi về đi.” Trần Bán Tiên trợn mắt trắng rồi chắp tay sau lưng bước ra ngoài, ông ấy còn chuyện quan trọng phải làm nữa, nhưng nhìn chàng trai ở trong phòng có tướng đoản mệnh, có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa,
Mạnh Lam vẫn đứng ở cửa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có ý định đưa Trần Bán Tiên về xưởng dược phẩm.
Trần Bán Tiên tức nghẹn họng, cuối cùng ông ấy chỉ có thể tức tối bỏ đi.
Thư phòng.
“Chỉ khi tôi c.h.ế.t thì mới có thể trở về, chuyện này cô không cần phải lo lắng nữa, cô đến nước Nhật, nhớ cẩn thận mọi chuyện.” Thôi Tử Tiên thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nhìn Khương Chi với vẻ mặt phức tạp, không biết đang vui mừng hay buồn bã.
Khương Chi hơi cụp mắt xuống, cô trầm ngâm một lát, cô nói với vẻ mặt không có cảm xúc: “Chờ tôi trở về rồi tính tiếp.”
“Không cần đâu, dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa.” Thôi Tử Tiện đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nhẹ giọng nói.
Khương Chi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh mang theo một tia sáng suốt, điều này thực sự khiến Thôi Tử Tiện cảm thấy khó chịu.
“Tôi thực sự không muốn gặp anh nữa, chúng ta vốn không thân quen, cũng không có bất cứ sự dây dưa nào về mặt tình cảm, nhưng mà tôi rất cảm ơn anh vì đã nói những chuyện mình biết với tôi, cho nên, tôi vẫn hy vọng anh có thể rời khỏi đây mà không bị tổn hại gì.”
“Tôi nghĩ anh có thể hiểu được, tôi làm vậy vì lòng biết ơn, chứ không phải tình cảm.”
Khương Chi đứng cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Thôi Tử Tiện siết chặt nắm đ.ấ.m trong tay áo, anh ấy hít sâu vài hơi để kìm nén cảm xúc.
Vừa định nói thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tạ Lâm đang thở hổn hển bước vào, dường như cơ thể nhỏ bé của anh ấy có chút không chịu nổi sau một loạt vận động chạy bộ cường độ cao.
“Bà... Bà, chủ, bà chủ, cái này...” Tạ Lâm quơ quơ vé máy bay trong tay, là của cô và Mạnh Lam.
“Có chuyện gì thì cứ đợi tôi về rồi tính tiếp.” Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện một cái rồi xoay người, sải bước ra khỏi thư phòng.
Cô nhận lấy tấm vé từ tay Tạ Lâm, nói: “Đưa Tiểu Ngự về đại viện đi.”
Nói xong, cô và Mạnh Lam đi thẳng đến sân bay Bắc Kinh.
Tối hôm đó, bọn họ bay đến nước Nhật.
Khương Chi ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đêm tràn ngập sương đen bên ngoài, cô suy nghĩ về những lời Thôi Tử Tiện nói.
Trong sách, mỗi người đều có kết cục.
Cô, hoặc là nói Khương Chi Tử, không cần nhiều lời, bị Thi Liên Chu sai người dụ dỗ, mắc nợ cờ b.ạ.c và c.h.ế.t thảm trên đường phố.
Thi Liên Chu, sau khi anh đến tuổi trung niên thì quyền thế càng nhiều hơn, vì bản tính lãnh đạm cho nên anh lạnh lùng với tất cả mọi người, ngay cả người vợ như Tưởng Nguyên Trinh cũng chỉ có phòng không gối chiếc, ngày ngày đảm đương nhân vật người hầu.
Nhưng mà, Thi Liên Chu cũng không phải bền chắc như thép.
DTV
Trong sách, nhà họ n và nhà họ Hoắc cũng liên hôn, sau khi hai nhà liên hôn, bọn họ đối phó với hội Tam Hợp đầu tiên, muốn diệt trừ phần tử cực đoan đen tối như vậy ở Hồng Kông, cho nên nhà họ Hoắc đã cấu kết với tổ chức Yamaguchi của nước Nhật để đối phó Nguy Di.