“Cô chưa từng nhận ra à? Những chuyện trong tiểu thuyết đều có dấu hiệu báo trước, trong tiểu thuyết, Khương Chi Tử c.h.ế.t một cách thảm thương, mặc dù cô đã kết hôn với Thi Liên Chu, anh ta sẽ không g.i.ế.c cô nhưng có thể sau vài năm nữa, cô vẫn sẽ trải qua những chuyện trong sách.
“Tôi không tin cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả.”
Thôi Tử Tiện nhún vai, lời nói mang theo vẻ thờ ơ.
Không biết Khương Chi đang suy nghĩ gì, sự ngạc nhiên đến cực điểm hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Xem ra cô cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện gì.” Thôi Tử Tiên lắc đầu nói, anh ấy nhìn Khương Chi với ánh mắt cảm thông.
Khương Chi một tay cầm vali, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi số phận của nhiều người trong tiểu thuyết, nhưng quỹ đạo và cốt truyện ban đầu của nam nữ chủ lại không có quá nhiều sự khác biệt.
Lê Sơ vẫn còn dây dưa với Trương Anh Tử, nếu không có chuyện gì xảy ra, hai người vẫn sẽ trở thành mối tình đầu của nhau, mặc dù Thi Nam Châu được đưa về Bắc Kinh sớm hơn, nhưng cô bé vẫn có sự ỷ lại đặc biệt vào Cố Tuyển giống như trong sách.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bận rộn với công việc của riêng mình, cũng không tiếp xúc với nam nữ chủ, dần dần quên mất chuyện mình vốn đang ở thế giới trong tiểu thuyết, số phận của nam nữ chủ có mối liên hệ chặt chẽ với thế giới này, còn số phận của những nhân vật phụ như bọn họ lại rất mỏng manh.
Điều cô thực sự nghĩ đến chính là cơn ác mộng mà Tiểu Diệu từng nằm mơ có liên quan đến phần ngoại truyện của tiểu thuyết.
Trong giấc mơ, Tiểu Ngự được Tưởng Nguyên Trinh giới thiệu kết hôn với một cô gái xuất thân cao quý môn đăng hộ đối, đáng tiếc, cô gái này có người mình thích từ khi còn đi học nên không dành nhiều tình cảm cho Tiểu Ngự, sau này Tiểu Ngự biết được tình cảm giữa vợ mình và người trong lòng của cô ta thì Tiểu Ngự tức giận đến mức đã g.i.ế.c người.
Trong “phiên ngoại tiểu thuyết”, kết cục của Tiểu Ngự là chết.
Mấy ngày trước sát thủ nước Nhật đã tấn công Tiểu Ngự, nếu không phải lúc đó cô có mặt ở đó, chặn trước mặt Tiểu Ngự thì cậu bé đã hết xuất diễn rồi.
Vì vậy, cho dù cốt truyện có phát triển như thế nào thì mọi người đều sẽ đi đến số mệnh ban đầu thuộc về mình trong một lúc nào đó sao?
Thôi Tử Tiện nhìn Khương Chi, mím môi, một tia cố chấp lướt ngang đáy mắt: “Cho dù tôi có quay về, tôi cũng sẽ đợi cô, bởi vì cô không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì cô cũng về thôi.
Sắc mặt Khương Chi tái nhợt, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Đột nhiên, có điều gì đó lóe lên trong đầu Khương Chi, cô nắm chặt cánh tay Thôi Tử Tiện, gằn từng chữ một: “Lúc nãy anh biết tôi muốn đến nước Nhật, tại sao anh lại biết? Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu sống đến tuổi trung niên, không hề có chuyện ngoài ý muốn!”
“Tôi đã nói rồi, cho dù sớm hay muộn, mọi người đều sẽ đi đến kết cục định mệnh của mình, điều này sẽ không thay đổi vì một ‘Người ngoài cuộc ‘ như cô.”
“Số phận của Thi Liên Chu chính là c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, địa điểm chính là nước Nhật.”
Thôi Tử Tiện không quan tâm đến sự đau đớn trên cánh tay mình, anh ấy nhìn thằng vào mắt Khương Chi, những lời anh ấy nói ra vô cùng dịu dàng nhưng khi những lời nói đó lọt vào tai Khương Chi khiến cô cảm thấy như bị kim đâm, đồng tử co rút kịch liệt.
Cô đứng sững tại chỗ, một cảm giác lạnh buốt chảy dọc theo xương tủy vào máu.
Thôi Tử Tiện nhìn khuôn mặt khó coi của Khương Chi, anh ấy khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cô trở về chung với tôi đi, đau ngắn ngủi còn hơn đau lâu dài, nếu cô quay về sớm hơn, vậy thì cô có thể quên đi nơi này sớm hơn, bọn họ không chung đường với chúng ta, cô nên tỉnh ngộ rồi đó.”
Khi bàn tay của anh ấy sắp chạm vào má Khương Chi, cô đột nhiên quay đầu tránh né.
Khương Chi buông tay Thôi Tử Tiện ra, kéo vali lùi lại hai bước, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều: “Lúc mới đến đây, tôi thật sự rất hoảng hốt và lo lắng, nhưng thời gian dài rồi, tôi đã sớm quên đi bản thân lúc trước.”
“Thôi Tử Tiện, có một câu anh nói sai rồi, tôi đã ở trong cuộc từ sớm, không phải “người ngoài cuộc’.”
Thôi Tử Tiện cau mày: “Cô...”
Khương Chi giơ tay ngăn lại lời Thôi Tử Tiện đang nói, giọng nói có chút hờ hững: “Những chuyện khác tôi không muốn nói thêm gì nữa, dù kết cuộc có như thế nào, dù có c.h.ế.t thảm trên đường thì tôi cũng sẽ ở lại đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-497.html.]
Thôi Tử Tiện nghe thì vậy lắc đầu, cảm thấy buồn bã.
Anh ấy đã biết câu trả lời này từ sớm, nhưng chỉ là chưa từ bỏ ý định, muốn cẩn thận hỏi một câu trước khi rời đi.
Thôi Tử Tiện khẽ thở dài một tiếng, anh ấy không còn cố gắng thuyết phục Khương Chi nữa, anh ấy nhìn cô thật sâu: “Tôi có thể nói cho cô biết kết cục của mọi người trong sách, cô có muốn nghe không?”
Hơi thở của Khương Chi hơi ngưng trệ.
Cô biết Thôi Tử Tiện đang nói về kết cục của tất cả những người mà anh nhìn thấy từ góc nhìn của thượng đế sau khi cuốn tiểu thuyết kết thúc, đó là phần cô chưa đọc, nhưng mỗi người đều liên quan đến cốt truyện trong sách, nếu không thì Tiểu Diệu cũng không thể mơ đến ngoại truyện.
Khương Chi nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, mím môi, bình tĩnh nói: “Nếu như anh sẵn sàng nói.”
Nếu những điều cô không biết trong sách sắp xảy ra, vậy thì cô cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng trước, phòng ngừa chu đáo, cẩn thận thì dùng thuyền được vạn năm, những lời này không phải không có đạo lý.
Cô không kiêu ngạo đến mức cho rằng mình có thể dùng sức của bản thân để thay đổi kết cục của mọi người, nhưng chỉ cần có thể nắm bắt được một số thông tin trước, ít nhất cũng có thể phòng bị thận trọng hơn, chuyện liên quan đến những người cô yêu quý, cô không muốn mơ màng hồ đồ.
Thôi Tử Tiện cụp mi xuống, cười khổ nói: “Đối với cô, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Khương Chi lại không để ý đến câu nói này.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Thôi Tử Tiện cũng không để Khương Chi tò mò, anh ấy kể hết những gì mình biết.
Khương Chi nghe xong liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, không còn chút ấm áp nào.
Thôi Tử Tiện nhìn Khương Chi với vẻ mặt buồn bã: “Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, hy vọng có thể giúp ích cho cô.”
Khương Chi im lặng một lát, gật đầu nói: “Cảm ơn rất nhiều.”
“À mà, tôi còn có một việc muốn nhờ cô.” Thôi Tử Tiện do dự một chút, nhưng nghĩ đến chuyện nếu như mình rời đi, không biết nguyên chủ có thể trở về không, cho nên anh ấy cảm thấy có một số lời vẫn phải nói rõ ràng.
Suy nghĩ của Khương Chi có chút hỗn loạn, nhưng sau khi nghe Thôi Tử Tiện nói, cô vẫn nói: “Anh nói đi.”
Mặc dù Thôi Tử Tiện suýt kéo cô đi c.h.ế.t chung, hành động của anh ấy cực đoan và ngu ngốc, nhưng đối với cô, những lời anh ấy vừa nói là những thông tin rất hữu ích, dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải cảm ơn anh ấy
Thôi Tử Tiện do dự rồi nói: “Nguyên chủ của cơ thể này của tôi c.h.ế.t đột ngột sau khi say rượu, tôi không biết nếu linh hồn của tôi rời đi thì linh hồn của anh ta có thể trở về hay không, có lẽ “tôi” cứ c.h.ế.t đi như vậy, điều đó chắc chắn sẽ gây rắc rối cho cô, cũng là một cú sốc lớn đối với gia đình của thân thể này.
“Nhà họ Thôi ở Thượng Hải không phải là một gia tộc nhỏ, hoặc cô có thể lợi dụng cái c.h.ế.t của tôi để xây dựng mối quan hệ với nhà họ Thôi, mối quan hệ như vậy không có hại gì cho cô.”
Cho dù phải rời đi, anh ấy cũng muốn bù đắp phần nào những tổn thương mà mình gây ra cho Khương Chi trong thời gian trước.
Thôi Tử Tiện hy vọng rằng, sau khi anh ấy đến thế giới khác một chuyến, sẽ không để lại rắc rối cho Khương Chi.
Khương Chi nghe Thôi Tử Tiện nói xong thì cô ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn.”
DTV
Thôi Tử Tiện mỉm cười lắc đầu, anh ấy nhìn đồng hồ rồi nói: “Người mà cô nói đến thật sự có loại bản lĩnh đó sao?”
Khương Chi gật đầu: “Tôi không biết ông ấy có thể đưa anh trở về hay không, nhưng chuyện ông ấy gọi tôi về lúc trước là chuyện thật, cũng xem như có bản lĩnh thật sự.
Thôi Tử Tiện không nhịn được cảm thấy sửng sốt trong lòng, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười nói: “Hy vọng vậy đi.”