Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 694




“Tôi không biết cô đã biết đến chuyện của Trần Cẩm và Ân Đình chưa nhưng bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, Trần Cẩm đã c.h.ế.t rồi, hơn nữa t.h.i t.h.ể của cô ta cũng không thấy đâu, cô cảm thấy với tâm lý bệnh hoạn của Ân Đình, cô có thể đặc biệt hơn Trần Cẩm bao nhiêu sao?”

“Cô cũng biết mục đích Ân Đình đến thành phố Thanh lần này để làm gì rồi đó, hắn muốn tiêu diệt Hoắc Thế Quang, ai ngờ ma xui quỷ khiến để Triệu Cam Đường dùng mạng đổi mạng cho Hoắc Thế Quang.”

“Nhà họ Ân nhất định muốn lấy tài sản của nhà họ Hoắc cho bằng được nhưng nếu nhà họ Hoắc bại một lần thì cô tuyệt đối không thể sống nổi.”

“Hoắc Thế Chi, chỉ có cô mới có thể giúp Hoắc Thế Quang.”

“Cô phải nhớ cho kỹ, cho dù cô có tình cảm với Ân Đình hay không thì từ giờ phút này trở đi cô chính là người cách hắn gần nhất.”

“Những gì tôi nói với cô ngày hôm nay là vì tôi tội nghiệp cho Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường, đồng thời cũng vì tôi chán ghét nhà họ Ân và n Đình. Còn cô, cô muốn giúp nhà họ Hoắc, muốn giúp chính mình hay vẫn tiếp tục làm một con rối không có tôn nghiêm đều do cô lựa chọn cả.”

Khương Chi nói xong thì đưa lọ thuốc ngủ trong tay mình cho Hoắc Thế Chi.

Trong mắt Hoắc Thế Chi như gợn sóng, cô ta trở tay nắm chặt lọ thuốc trong tay mình, nắm rất chặt giống như đang nắm một cọng cỏ cứu mạng.

“Nếu so với Ân Đình, tôi cảm thấy Ân Thiên Bật càng khó giải quyết hơn.”

“Cô cảm thấy thế nào?”

Hoắc Thế Chi nhìn Khương Chi quay người rời đi, bàn tay cô ta vẫn nắm chặt lọ thuốc, chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Khương Chi cũng bước vào căn phòng sát vách, Mạnh Lam thấp giọng hỏi: “Bà chủ, thế nào rồi?”

“Không biết.” Khương Chi nhún vai, cực kỳ bình tĩnh nói.

Cô đúng là không biết Hoắc Thế Chi sẽ quyết định thế nào, rốt cuộc cô ta sẽ vì nhà họ hoắc, vì em trai ruột của mình mà chựa chọn đối phó với nhà họ Ân hay sẽ vì đứa nhỏ trong bụng mình mà tiếp tục giả vờ câm điếc, tiếp tục hãm sâu vào vũng bùn khó cả đôi đường.

Mạnh Lam im lặng, cũng không biết nên nói gì.

“Ngày mai quay về thủ đô, còn về phần nhà họ Ân, chuyện gì đến thì rốt cuộc cũng sẽ đến.” Khương Chi ngồi trên ghế sô pha, uống một hớp nước lọc đã nguội lạnh, cô lẳng lặng chờ Thôi Tử Tiện trở lại.

Chờ đến khoảng nửa giờ sau.

Lúc Thôi Tử Tiện trở về thì cau chặt mày, trong dáng vẻ rất buồn bực, xem ra không chiếm được thế thượng phong khi đối đầu với n Đình rồi.

Khương Chi ngạc nhiên nhìn Thôi Tử Tiện: “Chịu thiệt à?”

Cô còn cho rằng một người tri thức, học hành uyên bác như Thôi Tử Tiện thì mồm mép sẽ lưu loát hơn tên ngụy quân tử Ân Đình kia, nhưng nhìn tình hình này thì có lẽ cô đã sai rồi.

Thôi Tử Tiện lắc đầu, nói: “Cũng không tính là chịu thiệt, chẳng phải ngày mai chúng ta rời khỏi đây đến thủ đô sao? Lui một bước cũng không làm sao cả. Trái lại là cô, chuyện của cô thế nào rồi? Tôi thấy anh n bên kia cũng không phải nhân vật gì dễ đối phó.”

Thôi Tử Tiện nhớ lại dáng vẻ hùng hổ dọa người của Ân Đình thì ánh mắt nhìn Khương Chi không khỏi tỏ ra lo lắng nhiều hơn.

“Đã xử lý xong rồi. Hôm nay phải cảm ơn anh.” Khương Chi gật đầu nói tiếng cảm ơn với Thôi Tử Tiện, đồng thời cô lấy một tờ giấy nhỏ ra đưa cho anh ấy nói: “Anh hãy nhớ kỹ cái này, đây là mật mã tài khoản tôi đã mở ở UBS, tiền trong này đủ cho anh sống an nhà cả đời.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-494.html.]

Sắc mặt Thôi Tử Tiện sa sầm, giọng nói cũng lạnh lùng: “Tôi không cần.”

Ban đầu anh ấy quen biết Khương Chi ở trên đường mà không phải vì tiền.

“Yêu đương là phải đến từ hai phía, tôi không thích anh, anh lại uổng công một lần như thế này thì có lợi ích gì? Anh không có cha mẹ hay người thân sao? Số tiền này đủ để cho cha mẹ anh an dưỡng tuổi già, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ chín chắn hơn.”

Khương Chi nhíu mày nhìn Thôi Tử Tiện. Đã là người không nhìn rõ tình hình trước mắt, cũng không lựa chọn có lợi cho mình, Thôi Tử Tiện thật sự không phải người có thể đi chung đường với cô, có làm bạn bè thì cô cũng ngại đối phương ngốc nghếch.

Lúc nhắc đến “cha mẹ, người thân”, cơ thể Thôi Tử Tiện chợt cứng đờ.

Hoàn toàn chính xác, anh ấy đúng là không phải một thân một mình, anh ấy có người nhà, có bạn bè, căn bản không cần vì một cô gái mà u mê không tỉnh. Thế nhưng cũng không biết vì điều gì, giống như có một giọng nói từ nơi xa xăm nào đó vọng lại, hối thúc anh ấy nên theo đuổi cô.

Mạnh Lam thắc mắc nhìn thoáng qua Khương Chi và Thôi Tử Tiện, không hiểu giữa hai người họ có bí mật gì.

“Ngày mai đến thủ đô, sáng sớm ngày mai gặp nhau ở cửa hàng đồ cổ.” Khương Chi chỉ để lại một câu, rồi rời khỏi đó với Mạnh Lam.

Thôi Tử Tiện nhìn tờ giấy nhỏ trên bàn trà, phía trên đó có một dãy mật mã tài khoản được viết bằng chữ viết tay rất xinh xắn, đây chính là chìa khóa mở cửa trên con đường phú quý nhưng đáng tiếc, Thôi Tử Tiện lại không hề cảm thấy vui vẻ.

DTV



Sát vách.

“Xúi quẩy! Chẳng biết một tên đần như thế đến từ đâu, chỉ biết làm phiền.” Ân Đình khó chịu, vừa nói bằng giọng Quảng Đông vừa quay về phòng mình.

Hoắc Thế Chi ngồi trên giường không nhúc nhích cũng không nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ân Đình không được phản ứng thì mặt mũi sa sầm, hắn đập áo khoác của mình xuống đất liên tục mấy cái, bước hai bước dài đến cạnh giường, nắm chặt cái cổ mảnh khảnh của Hoắc Thế Chi, tiếng nói âm u: “Nghĩ gì thế? Hoắc Thế Quang? Hay là… Cố Tuyển?”

Ân Đình vừa thốt ra hai chữ kia một cách nhẹ nhàng thì đồng tử của Hoắc Thế Chi đã co rút lại.

“Đê tiện!” Ân Đình nắm chặt cổ Hoắc Thế Chi bằng một tay, tay còn lại tát rất mạnh lên mặt cô ta.

Ân Đình lạnh lùng cười một tiếng, hắn nhìn gương mặt đã đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy khổ sở của Hoắc Thế Chi thì đáy mắt đã lóe lên sát khí: “Trong bụng mang hạt giống của tôi mà còn nhớ nhung đến mối tình đầu hả? Hoắc Thế Chi à Hoắc Thế Chi, cô đúng là đứa con gái ngoan được nhà họ Hoắc dạy dỗ ra!”

Hoắc Thế Chi há to miệng, hút lấy không khí, dùng tay cố gắng tách tay Ân Đình ra, móng tay cắm vào mu bàn tay của hắn.

Ân Đình đau đớn, lại tát một cái lên mặt Hoắc Thế Chi.

Hai cái tát rất mạnh kia khiến đầu óc Hoắc Thế Chi ong ong, choáng váng không biết gì nữa.

Ân Đình nhìn vết thương trên mu bàn tay mình thì dùng đầu lưỡi l.i.ế.m vết máu, sau đó hắn cười ha ha, giọng nói rất thấp: “Xem ra hôm nay dạy dỗ cô vẫn chưa đủ rồi, con rối bé nhỏ thế mà đã thay đổi rồi, bây giờ biến thành một con mèo hoang biết cào người rồi.”

“Thế nhưng tôi lại rất thích như vậy.”