Khương Chi nhíu mày, im lặng một lúc mới nói: “Ngày mai. Đêm nay chúng ta đến nhà khách Cẩm Trình một chuyến, ta muốn gặp Hoắc Thế Chi.”
Mạnh Lam cau mày, anh ấy hơi khó xử nói: “Gặp Hoắc Thế Chi sao? Bà chủ, e rằng chuyện này không dễ dàng.”
Ngón tay trắng muốt của Khương Chi gõ lên mặt bàn, cô nói ra từng chữ một, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh: “Cho dù Hoắc Thế Chi có c.h.ế.t cũng phải là cái c.h.ế.t có giá trị, cô ta phải là một vũ khí sắc bén nhất cho Hoắc Thế Quang công kích nhà họ Hoắc.”
Nhà khách Cẩm Trình.
Khương Chi đi theo Mạnh Lam vào nhà khách Cẩm Trình, họ không đến quầy lễ tân mà đi thẳng đến phòng của Thôi Tử Tiện.
Nhắc đến cũng trùng hợp, thế mà phòng của Thôi Tử Tiện cũng chỉ cách phòng của Ân Đình và Hoắc Thế Chi một bức tường, như thế này rất tiện cho cô gặp được Hoắc Thế Chi, chỉ là vẫn phải chờ cho đến khi Ân Đình rời khỏi căn phòng, mà trong chuyện này vẫn không thể thiếu sự phối hợp của Thôi Tử Tiện.
“Khương Chi?” Thôi Tử Tiện mở cửa ra nhìn thấy Khương Chi thì rất bất ngờ.
Khương Chi không có thời gian nói nhảm, cô nói ngắn gọn: “Thôi Tử Tiện, ngày mai chúng ta quay lại thủ đô, buổi tối hôm nay anh giúp tôi một chuyện, tôi có thể cho anh một khoản tiền, một khoản mà sau khi anh trở về vẫn có thể dùng đến.”
Ý cười bên môi của Thôi Tử Tiện cứng đờ, ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn ra.
Anh ấy hít sâu một hơi, nói: “Cô bước vào trước đi!”
Khương Chi và Mạnh Lam bước vào phòng, ngồi lên ghế sô pha, Thôi Tử Tiện rót nước cho hai người, sau khi ngồi xuống mới nói: “Tôi không cần tiền của cô, cô có gì cần giúp thì cứ nói, tôi sẽ không từ chối đâu.”
Nói đến đây, giọng nói của anh ấy cũng lộ vẻ đắng chát.
Từ một ý nghĩ sai lầm ở ngày đó về sau, mối quan hệ giữa anh ấy và Khương Chi trở nên cực kỳ ảm đạm, anh ấy sốt ruột muốn thay đổi tình trạng này nhưng lại không biết nên làm thế nào, mà Khương Chi thì giống như một tảng băng cứng, tránh xa người ngàn dặm.
Hôm nay vất vả lắm mới có thể giúp cô, làm sao anh ấy còn muốn đòi thù lao?
Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện, nói: “Cách âm ở đây thế nào?”
“Cách âm?” Thôi Tử Tiện sững sờ, anh ấy nhìn Khương Chi rất kỳ quái.
Trên mặt Thôi Tử Tiện hơi đỏ lên, anh ấy che giấu bằng cách dùng tay đẩy gọng kính vàng lên, trái lại trông anh ấy càng tăng thêm vẻ thiếu niên chưa có nhiều kinh nghiệm.
Mặc dù thẹn thùng nhưng Thôi Tử Tiện vẫn hắng giọng, nói: “Cách âm ở đây không tính là quá tốt, vẫn có thể nghe thấy động tĩnh. Nhưng cô hỏi chuyện này làm gì?”
DTV
Khương Chi chỉ về phía căn phòng của Ân Đình và Hoắc Thế Chi: “Vậy anh có từng nghe thấy động tĩnh từ căn phòng này chưa?”
Thôi Tử Tiện mím môi, nhíu mày nói: “Hình như phòng sát vách này là một đôi vợ chồng, tình cảm của hai người bọn họ… Cũng tính là hòa thuận nhưng tôi chưa từng nhìn thấy họ. Làm sao vậy? Cô biết vợ chồng họ sao?”
Khương Chi gật đầu: “Tôi và người phụ nữ ở sát vách này quen biết đã lâu rồi, tôi muốn tâm sự với cô ta nhưng chồng cô ta là người có vấn đề về đầu óc, luôn phòng bị để chúng tôi không gặp nhau, vì vậy không biết anh có thể nghĩ cách dẫn người chồng của cô ta rời khỏi đây không?”
Người bên cạnh Ân Đình đều biết đến cô, mà trùng hợp là Thôi Tử Tiện lại ở sát vách phòng, nếu để Thôi Tử Tiện đến gõ cửa phòng của Ân Đình, tóm lại sẽ không khiến ai nghi ngờ cả, có thể lợi dụng cơ hội cho Hoắc Thế Chi một ít thời gian.
“Dẫn chồng của cô ta rời đi sao?” Thôi Tử Tiện im lặng một lúc.
Mạnh Lam đang bò sát lên tường để lắng nghe động tĩnh ở sát vách nhưng vẫn chưa nghe thấy gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-493.html.]
Một lúc sau, Thôi Tử Tiện mới trầm ngâm nói: “Hay là thế này đi, tôi có thể nói phòng ở sát vách quá ồn, để phục vụ gọi hắn xuống lầu, như vậy hắn sẽ không cần dẫn vợ mình đi theo xuống dưới.”
Khương Chi ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Vậy làm phiền anh!”
Thôi Tử Tiện lắc đầu, anh ấy im lặng đứng lên đi mở cửa. Với Thôi Tử Tiện mà nói, có thể giúp đỡ Khương Chi mới khiến chuyến đi đến nơi này của anh ấy có tác dụng, tốt hơn là không lưu lại được gì mà đã rời đi.
Vả lại chuyện của Khương Chi cũng không tính là phiền phức.
Thôi Tử Tiện ra cửa, không biết qua bao lâu, cửa sát vách đã mở ra, bên ngoài lập tức vang lên tiếng gầm gừ u ám của n Đình: “Tiếng ồn? Kiến trúc của nhà khách này có vấn đề, các người tìm tôi làm gì?”
“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi quý khác, chuyện này… Đúng là nhà khách của chúng tôi có vấn đề nhưng vẫn mời anh xuống lầu một chuyến, phiền anh ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện với vị khách ở phòng kế bên, để xem hai vị có thể nhượng bộ một bước để chúng tôi đổi một gian phòng khác hay không?
Quản lý của nhà khách áy náy nói, ông ta cúi đầu, khom lưng, trong lòng khổ sở không biết nói với ai.
Khách ở tầng này đều là những người không phú thì quý, còn ông ta cũng chỉ là quản lý nhà khách, mỗi lần tiếp xúc với những người ở tầng này, ông ta phải dùng hết hai trăm phần trăm tinh thần, chỉ sợ sẽ đắc tội với người ta.
Ân Đình cực kỳ ngang ngược, giọng nói lại không có ý nhượng bộ: “Để anh ta đổi!”
“Anh Ân, anh xem, thế này… Vẫn là anh tự mình nói với vị khách ở phòng bên cạnh thì hơn, nhà khách của chúng tôi…” Quản lý lau mồ hôi trên trán mình, giọng nói giống như sắp khóc lên rồi.
Ân Đình bực mình nhưng hắn vẫn biết người thuê ở tầng này đều không đơn giản, ngẫm nghĩ một lúc, hắn vẫn khoác áo khoác lên, đi theo quản lý nhà khách xuống lầu.
Khương Chi lắng nghe động tĩnh, sau khi Ân Đình đã rời đi thì cô mới ra khỏi phòng.
Cô gõ cửa phòng bên cạnh nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì.
“Hoắc Thế Chi, tôi là Khương Chi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Sau khi cô nói rõ tên thì bên trong mới truyền tiếng động, không bao lâu sau, cửa phòng cũng mở ra.
Khương Chi nhìn Hoắc Thế Chi đứng ở cửa ra vào thì đầu lông mày đã nhăn lại, suýt nữa đã không nhận ra.
Căn phòng của Ân Đình đã kéo kín màn, cực kỳ tối tăm, tóc của Hoắc Thế Chi tán loạn trên vai, trên mặt có vết thương mà khóe miệng thì càng sưng to hơn, nhìn qua không còn dấu vết xinh đẹp của ngày xưa nữa.
Với dáng vẻ này của cô ta, có ai dám tin đây là thiên kim nhà họ Hoắc lẫy lừng ở Hồng Kông.
Hoắc Thế Chi ngẩng đầu nhìn Khương Chi, cô ta không hề có ý nghĩ sẽ che giấu vết thương trên mặt mình, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “ Ân Đình là do cô dẫn đi?”
“Tôi nói ngắn gọn, cô chỉ cần nghe là được.”
“Hoắc Thế Quang đã quay về Hồng Kông, Thái Ngọc có dã tâm bừng bừng như thế, nhất định sẽ tìm dốc hết sức để con trai mình cầm quyền nhà họ Hoắc, mà Thái Ngọc sẽ dùng cách gì để đối phó với Hoắc Thế Quang thì chưa biết được, bây giờ nhà họ Hoắc chỉ còn lại một mình anh ấy, Hoắc Thế Quang thật sự rất cần cô hỗ trợ.”
“Tôi biết cô đang mang thai nhưng cô cảm thấy nhà họ Ân sẽ để mặc cho cô sinh ra đứa con có huyết thống với nhà họ Hoắc sao?”
“Cũng có thể sẽ để cô sinh ra nhưng tất nhiên sẽ lợi dụng đứa bé để danh chính ngôn thuận mà lấy hết tài sản của nhà họ Hoắc, đến lúc đó cho dù là Hoắc Thế Quang hay các cháu trai bên nhà họ Hoắc của cô chắc chắn đã không còn ai sống sót, có lẽ trong lòng cô đã biết rõ điều này.”
“Cô không yêu Ân Đình, chẳng lẽ cô thật sự muốn sinh ra đứa con để cha nó lợi dụng sao?”